Chương 1: Về sống cùng gia đình anh nhé!
Ngày mà Võ Kỳ Anh chính thức được 15 tuổi, cái tuổi vốn dĩ vẫn còn đang mơ hồ vui vẻ của đời người thì lại sảy ra một sự việc khiến cậu không khỏi đau buồn, bà của cậu đã qua đời vì một cơn bệnh hiểm nghèo. Cậu từ nhỏ đã không còn cha mẹ, nay bà của cậu lại ra đi như vậy cậu thật sự không biết nương tựa vào ai.
Vì thế cậu chỉ biết bơ vơ rong ruổi khắp các con đường từ sáng đến tối, việc học hành của cậu cũng ngày một giảm đi.
Hôm ấy vào một ngày của mùa đông, tiết trời chỉ hơi lạnh, cậu âm thầm bước đi trên một con đường vắng lặng, không biết bởi vì do cái lạnh của mùa đông hay bởi vì sự lạnh giá của tâm hồn cậu mà hiện giờ cậu cảm thấy lạnh lẽo và cô đơn đến tột cùng.
Võ Kỳ Anh bước đến một góc tường ngồi vào đó, nhìn xem những người đang đi qua lại phía trước mặt. Có những người là am em đi với nhau, có những người là bạn bè đi với nhau, có những người là người yêu đi với nhau và cũng có những người là gia đình với nhau, họ cùng nhau đi trên con đường nhìn rất hạnh phúc. Nhưng tại sao cậu lại ở một chỗ cô đơn thế này, cậu đã mất đi một người thân yêu của mình, bây giờ cậu không biết nương tựa vào ai, cậu suy nghỉ thật nhiều và rồi cảm xúc của cậu cùng với những giọt nước mắt đã trào ra trong mắt cậu. Cậu rất cần một vòng tay để che chở cho cậu lúc này. Đột nhiên có một bàn tay của một người đặt lên vai cậu hỏi
“Chào cậu nhỏ, tại sao cậu lại ngồi ở đây khóc như vậy, bà mẹ cậu đâu?”. Người nọ quan tâm hỏi cậu.
Võ Kỳ Anh nhìn người đang hỏi mình, người này là con trai, trên người đang bận một chiếc áo thun màu xanh lá mạ cùng chiếc quần jean xanh và mang một chiếc ba lô. Cậu nhanh chóng trả lời câu hỏi của người này
“Em không có ba mẹ!”
“Vậy người thân của cậu đâu”
“Em cũng không có người thân, người thân của em đã mất rồi”. Nói đến đây Võ Kỳ Anh lại nghẹn ngào, rồi những giọt nước mắt lại theo sự nghẹn ngào ấy mà thi nhau đổ xuống.
“Vậy nhà của cậu ở đâu, sao cậu không về nhà”
“Người ta đã lấy lại ngôi nhà bởi vì em không đủ tiền để đóng tiền nhà”. Sáng ngày hôm nay chủ nhà đã đến đòi lại căn nhà mà hai bà cháu của cậu ở trước đó vì đã không đóng tiền nhà quá thời hạn.
“Ôi tại sau lại nhẫn tâm như vậy, thế bây giờ em định ở đâu hả”
“Em không biết huhuhu”
Võ Kỳ Anh bây giờ thật sự rơi vào tình trạng bế tắt cùng khổ. Cậu không biết nên làm gì và đi đâu về đâu khi người thân thì không có và nhà cũng không còn.
Người kia nhận thấy được sự đáng thương của cậu nhỏ này nên người kia mới có ý định dắt cậu ta về nhà sống cùng gia đình mình.
“Vậy nếu em không ngoại thì hãy về sống với gia đình anh đi, dù sau thì gia đình anh chỉ có một mình anh là con thôi, ba mẹ anh cũng muốn có một đứa con nữa để cho gia đình đông vui hơn, nhưng hiện tại ba mẹ anh cũng đã lớn tuổi nên không thể sinh con tiếp tục nữa. Em có đồng ý không?”
Võ Kỳ Anh rất bất ngờ về đề nghị này của người kia. “Không được đâu, chúng ta không quen biết gì nhau cả mà anh nói em về nhà anh như vậy thì sau được chứ”
“Em cứ yên tâm, nhà anh có đầy đủ tiện nghi. Anh không vì thiếu tiền mà bán em đi đâu”. Người kia dùng lời lẽ của mình để thuyết phục cậu nhỏ trước mặt. Nhưng quả đúng như vậy, nhà hắn có đủ điều kiện để nuôi cậu nhỏ này cả cuộc đời bởi thế nên hắn không vì thiếu tiền mà lợi dụng cậu ta bán đi đâu.
“Em…..” Võ Kỳ Anh đắng đo suy nghỉ
Không đợi cậu nhỏ kìa trả lời. Hắn trực tiếp nắm tay cậu đứng dậy và kéo cậu đi về phía chiếc xe đạp của hắn để cậu ngồi vào yên phía sau của xe đạp vừa làm vừa nói: “Cứ quyết định vậy đi, từ giờ em sẽ về ở cùng gia đình anh.”
“À em tên gì vậy” hắn nảy giờ chỉ lo nói chuyện với cậu nhỏ kia mà chưa kịp hỏi tên cậu, khi đã chạy xe đi hắn mới nhớ là mình chưa biết tên cậu nhỏ kia.
“Em tên là Võ Kỳ Anh, cứ gọi em là Anh Anh được rồi”. Võ Kỳ Anh ngồi phía sau lừng người trước mặt nói tên của mình. Trong lòng cậu bây giờ còn chưa thôi ngỡ ngàng vì lời đề nghị của người kia.
“Còn anh tên là Đoàn Phú” Đoàn Phú đã biết được tên của cậu nhỏ kia rồi, cái tên Võ Kỳ Anh nghe đã thấy rất đáng yêu rồi, không ngờ người mang tên đó lại đáng yêu hơn nữa. Đoàn Phú đã có một súc cảm đặt biệt với Võ Kỳ Anh qua cái nhìn đầu tiên của mình rồi và sau khi nghe xong những lời nói của cậu thì Đoàn Phú hắn càng yêu mến cậu hơn nên hắn mới quyết định đưa cậu về nhà của mình. Đoàn Phú có cảm giác người ngồi phía sau mình đây là một người cần được bảo vệ và yêu thương chứ không phải bị hất hủi và cô đơn như lúc nảy.
T/g: Kết thúc chap 1. Mong mọi người ủng hộ truyện của Duy nha. Và trong truyện nếu có điều gì không đúng xin m.n thương bỏ qua nha.
Mọi thắt mắt hay góp ý xin liên hệ face với Duy nha *Trương Minh Duy*