Chương 9: Đoàn Phú trong lòng Võ Kỳ Anh không có số
Võ Kỳ Anh trên tay cầm một cái l*иg nhỏ màu tím, lúc đi ra ngoài ánh mắt luôn chăm chú nhìn vào đó, Đoàn Phú thấy vậy liền nhíu mày:
“Cẩn thận đó!”
Võ Kỳ Anh hơi hơi ngẩng đầu cười nói: “Ừ!”
Chiếc xe nhanh chóng về đến nhà, khi vào trong nhà rồi, Võ Kỳ Anh liền tiến đến ghế salon ngồi và mở l*иg sắt bắt con sóc mập kia ra ngoài. Đoàn Phú thấy Võ Kỳ Anh có ý định thả con sóc kia ra thì vội ngăn cản:
“Đừng thả nó ra, nó chạy mất đấy!”
Võ Kỳ Anh mặc kệ, cố chấp bắt con sóc mập kia ra khỏi l*иg. Lúc đầu con sóc đó còn dãy dụa một hồi, nhưng sau đó Võ Kỳ Anh liền đưa tay lên người sóc mập vuốt ve, trấn tĩnh nó một hồi, con sóc kia mới thôi dãy dụa:
“Rất ngoan đó!” Đoàn Phú cười cười, ngồi bên cạnh cậu. Được một lúc, Võ Kỳ Anh liền ở bên cạnh Đoàn Phú nói khẽ: “Nó ngủ rồi!”
Đoàn Phú nhìn sang bên cạnh không nói gì. Võ Kỳ Anh vuốt nhẹ đám lông nâu mềm mượt kia, mỉm cười nói tiếp:
“Sau này sẽ không nhốt trong l*иg, sau này em đi học sẽ mang nó theo!”
Thật ra Triệu Tử Thiêm muốn mang con sóc này theo bên người là bởi vì sợ mất nó, cậu có tính hay bất cẩn nên cậu sợ mình sẽ đánh mất, cậu thật sự không muốn những gì Đoàn Phú tặng cho cậu thì sẽ có ngày cậu đánh mất nó. Nhưng mà Đoàn Phú lại không nghĩ như thế, hắn lại bắt đầu cảm thấy ghen tị với một con sóc:
“Lúc nào cũng mang nó theo sẽ rất phiền, biết như vậy anh đã không mua!”
Võ Kỳ Anh liếc nhìn Đoàn Phú một cái:
“Em nuôi chứ anh có nuôi đâu mà nói phiền”
Đoàn Phú lẩm bẩm:
“Anh chăm một con sóc đã thấy rất phiền rồi!”
Triệu Tử Thiêm bĩu môi:
“Ai là sóc con sóc. Rồi ai cần anh chăm!”
“Em là con sóc nhỏ. Anh chăm em!” Đoàn Phú vừa nói vừa đưa tay về phía sóc mập vuốt ve đám lông của nó.
Ai cần anh chăm, ai cần anh chăm, ai cần anh chăm,… đây chính là câu nói mà Võ Kỳ Anh hiện giờ đang suy nghỉ trong đầu, cậu thấy rất vui, cậu được Đoàn Phú yêu thương chăm
sóc như vậy thật sự cậu rất vui, cậu cũng thấy buồn cười, Đoàn Phú lại phải chăm cả sóc nhỏ lẫn sóc mập.
Sau đó cả hai đem con sóc lên phòng tắm cho nó:
“Phú ca, tắm chai sữa tắm này đi, mùi này thơm!” Võ Kỳ Anh đưa chai sữa tắm lớn lên trước mặt cười nói với Đoàn Phú.
Đoàn Phú tay cầm con sóc khẽ nhíu mày: “Lau người cho nó được rồi, không cần tắm!”
Võ Kỳ Anh nghiêm mặt: “Sao được!” Nói rồi thản nhiên xịt một lượng sữa tắm vào cái chậu đã được đựng sẵn nước ấm.
Đoàn Phú mang con sóc thả vào bên trong. Con sóc này có vẻ thoải mái lắm, Đoàn Phú một tay đỡ nó, một tay khẽ xoa xoa, sóc mập trong chậu lim dim mắt thỏa mãn, nằm im không động đậy gì. Đoàn Phú thấy vậy thì buồn cười, quay sang nhìn Võ Kỳ Anh đang chống cằm ngồi xổm bên cạnh:
“Con sóc này giống y hệt em, mắt to, lông nâu nâu như màu bánh mật, còn nặng 25g, đến ngay cả anh tắm cho nó, nó cũng lim dim mắt như vậy… ai da…” Lương Đông đang nói, đột nhiên sóc mập cắn mạnh vào tay hắn một cái, rồi lại nằm im.
Triệu Tử Thiêm cười khúc khích: “Nói bậy nó mới cắn anh!” Lương Đông nở nụ cười xấu xa:
“Đúng thật là….., anh vừa rồi không để ý chạm vào tiểu đệ đệ của nó, nó liền cắn anh. Không biết sau này lỡ anh có tắm cho em, không biết em có giống nó, lúc anh tắm cho em, anh không cố ý chạm vào Tiểu Kỳ Kỳ một chút thôi, em cũng xù lông cắn anh không nhỉ?”
Võ Kỳ Anh đen mặt, đưa tay tát nhẹ vào má Đoàn Phú:
“Nói linh tinh, cho anh một cái tát!”
Đoàn Phú nhún vai:
“Nếu không lát nữa thử xem, anh tắm cho nó xong sẽ tắm cho em,…”
Không đợi Đoàn Phú nói xong, Võ Kỳ Anh đã quay người rời đi, thản nhiên cầm lấy khăn tắm của Đoàn Phú nói lớn:
“Lấy cái này lau người cho nó!” Đoàn Phú cười khổ:
“Không phải thế chứ? Anh đã phải tắm cho sóc của em rồi, em còn muốn lấy khăn tắm của anh lau người cho nó!” (há há, Đoàn Phú cưng chiều zk ghê)
Võ Kỳ Anh nhún vai, mở miệng trêu chọc:
“Sau này trong nhà chúng ta ba mẹ là nhất, em là thứ hai, con sóc này là thứ ba,…” (khẩu khí của ẻm không phải dạng vừa)
Đoàn Phú gật gật đầu:
“Được rồi, anh số bốn cũng được!”
Võ Kỳ Anh đứng ở ngoài cửa phòng tắm khoanh tay: “Ai nói anh số bốn, anh là số không!”
Đoàn Phú khó hiểu quay lại phía sau hỏi Võ Kỳ Anh: “Tại sao?”
Võ Kỳ Anh đáp:
“Số bốn là Samoyed, số năm là Tibetan Mastiff!” Đoàn Phú có điểm không phục:
“Đến chó của anh còn có số!”
Võ Kỳ Anh xoay người bước ra khỏi phòng:
“Hết cách rồi!”
Lúc Võ Kỳ Anh xoay người bước đi, khóe miệng cậu còn khẽ nhếch lên cao, trong ánh mắt tràn đầy sự yêu thương vô hạn. Thật ra, Đoàn Phú ở trong lòng cậu không có số, nếu như có số một thì sẽ có số hai, số ba. Thế cho nên, nói Đoàn Phú là số không chính là như vậy, bởi vì đối với thứ tự, Võ Kỳ Anh vĩnh viễn sẽ không đánh một con số nào trên người Đoàn Phú cả.