Chương 8: Một người một sóc chơi rất vui vẻ
Võ Kỳ Anh kéo Đoàn Phú sang chỗ bán mèo cảnh, Võ Kỳ Anh không biết nhiều về mấy giống mèo cho lắm, cho nên chỉ xem qua loa một hồi rồi đi. Võ Kỳ Anh vừa xoay người đã không thấy Đoàn Phú đâu, ánh mắt hốt hoảng nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng ở phía sau liền có tiếng gọi quen thuộc:
“Tiểu Kỳ…”
Võ Kỳ Anh nhìn về phía Đoàn Phú, thấy hắn đang đứng ở cách đó không xa nhìn cậu cười vẫy vẫy tay. Võ Kỳ Anh bước đi tập tễnh về phía hắn, Đoàn Phú vừa nhìn thấy bộ dạng chật vật kia thì đau lòng, vội vã chạy đến chỗ Võ Kỳ Anh đỡ lấy cậu:
“Qua đây, anh cho em xem có con này rất dễ thương!”
Đoàn Phú dẫn Võ Kỳ Anh đến một cái l*иg sắt cách đó không xa, vui vẻ đưa tay chỉ vào con vật đang say ngủ trong l*иg:
“Em xem!”
Võ Kỳ Anh nhìn thấy trong l*иg sắt có một con sóc mập đang nằm ngửa ngủ, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết Đoàn Phú nhất định là đang trêu chọc cậu:
“Có gì dễ thương, chỉ có một con sóc đang ngủ thôi mà?”
Đoàn Phú cười, đứng khoanh tay trước ngực, vẻ mặt thích thú nhìn con sóc mập trong l*иg:
“Em nhìn mặt nó kìa!”
Võ Kỳ Anh khẽ nhíu mày, bước lên phía trước một chút để nhìn thấy mặt con sóc kia. Lúc đầu Võ Kỳ Anh chỉ là đi lên nhìn cho có lệ, nhưng sau khi nhìn thấy mặt con sóc đó rồi cậu liền đứng hình trong vài giây. Đoàn Phú thấy Võ Kỳ Anh ngây người không nói, thì đi đến bên cạnh cậu khoác vai nói nhỏ:
“Có phải rất dễ thương hay không?”
Võ Kỳ Anh gật đầu, ừ một tiếng. Con sóc mập kia quả thật có điểm khác hẳn với những con sóc bình thường, ở dưới khóe mắt bên trái của nó có một nhúm lông nhỏ màu đen. Đoàn Phú dùng tay khẽ gõ nhẹ vào l*иg, sóc mập đang ngủ cũng phải giật mình tỉnh giấc, vội vàng chạy nép vào một góc, mở lớn đôi mắt nhìn bọn họ. Đoàn Phú cười cười:
“Mắt cũng lớn giống như em vậy!”
Ở bên cạnh l*иg sắt có một số hạt khô, Võ Kỳ Anh lấy trong số đó một hạt dẻ to nhất đưa vào trong l*иg sắt, sóc mập ban đầu còn e dè, sau đó nhân lúc Võ Kỳ Anh quay đi liền nhanh như chớp giật lấy hạt dẻ trên tay cậu cho vào miệng. Võ Kỳ Anh thấy vậy cũng phải giật mình, vừa rồi cậu còn tưởng con sóc này không thích ăn hạt dẻ định đổi hạt khô khác cho nó, không ngờ mới chỉ vừa cúi đầu xuống định chọn hạt thôi, thế mà hạt dẻ trên tay cậu đã biến mất không thấy.
“Ăn nhanh như vậy?” Võ Kỳ Anh bất ngờ quay sang nhìn Đoàn Phú.
Đoàn Phú cười lớn, chỉ về phía kẻ trộm hạt dẻ trước mặt: “Vẫn còn chưa ăn, em có thấy bên má phải của nó phồng ra không”
Võ Kỳ Anh hơi cúi người xuống, phát hiện ra một bên má của con sóc kia hơi phồng ra thật. Võ Kỳ Anh thích thú cầm lấy một hạt dẻ khác đưa cho con sóc kia. Có điều Võ Kỳ Anh đã để hạt dẻ ở trước mặt nó rất lâu, sóc mập vẫn không có ý định tiến đến lấy, Võ Kỳ Anh lẩm bẩm giả bộ quay mặt về hướng khác, sóc mập ở trong l*иg sắt mới nhanh như chớp đoạt lấy hạt dẻ kia cho vào trong miệng.
Sóc mập vừa cướp hạt dẻ của Võ Kỳ Anh, cậu liền nhanh chóng xoay mặt lại nhưng đáng tiếc cả một quá trình cho hạt dẻ vào miệng của sóc mập rất nhanh. Võ Kỳ Anh rất muốn nhìn thấy cái bộ dạng lén lút trộm hạt dẻ kia của sóc mập cho nên liền không phục, giả bộ đưa một hạt dẻ khác đến trước l*иg sắt rồi quay mặt đi.
Đoàn Phú đứng bên cạnh nhìn một người một sóc chơi rất vui vẻ, thấy Võ Kỳ Anh thoải mái như thế, hắn cũng không muốn phá vỡ không gian này. Chẳng biết qua bao lâu, Võ Kỳ Anh mới được như ý nguyện, sóc mập trong l*иg vừa chạm tay vào hạt dẻ, Võ Kỳ Anh liền dụt tay lại, sóc mập hoảng sợ khiến cho bốn năm hạt dẻ trong miệng cũng rơi ra hết. Võ Kỳ Anh thấy thế thì khoái chí lắm, lớn tiếng cười ha ha.
“Đi thôi!” Võ Kỳ Anh thấy cũng trưa rồi, cho nên liền quay sang nói với Đoàn Phú như vậy.
“Em không muốn mua thú cưng nữa sao?”
“Thôi đi, em chưa hỏi ý ba mẹ bề việc này, nếu bây giờ mua về thề sợ ba mẹ không thích” Võ Kỳ Anh u sầu nói
Lúc hai người sắp bước ra khỏi cửa hàng bán thú cưng rồi, Võ Kỳ Anh đột nhiên khẽ quay đầu nhìn lại phía sau một chút. Bởi vì khoảng cách từ chỗ cửa tiệm đến chỗ cái l*иg của con sóc mập cũng xa, nên cậu không thể nhìn thấy con sóc mập trong l*иg kia, không hiểu sao Võ Kỳ Anh lại cảm thấy có điểm nuối tiếc, thở dài một hơi rồi dứt khoát bước ra khỏi cửa tiệm.
Đoàn Phú quan sát thật kỹ biểu hiện của người bên cạnh, cuối cùng liền cười nhẹ quay sang hỏi Võ Kỳ Anh:
“Nếu em thích con sóc đí như vậy thì chúng ta cứ mua đi, về nhà rồi cũng ta sẽ nói với ba mẹ sau có được không?”
Võ Kỳ Anh nghĩ nghĩ một hồi, tuy rằng chưa xin phép ba mẹ về việc cho nuôi thú cưng, nhưng mà con sóc kia nhỏ như vậy nếu như đem về nhà nuôi thì chắc sẽ không có vấn đề gì, nó cũng không phá đồ đạc trong nhà như chó hay mèo. Với lại, cậu thật sự rất có cảm tình với con vật nhỏ đó. Thế cho nên khi Đoàn Phú hỏi, hai mắt Võ Kỳ Anh liền sáng lên, vui vẻ gật đầu nói:
“Dạ, vậy sẽ mua nó nhé!”
Đoàn Phú đưa tay xoa đầu Võ Kỳ Anh, kéo vai cậu bước vào trong cửa tiệm một lần nữa. Sóc mập vừa rồi nhìn thấy Đoàn Phú và Võ Kỳ Anh đi vào, hai mắt liền mở lớn giống như phát sáng, Võ Kỳ Anh nhìn thấy như vậy liền cười híp cả mắt, nhanh chóng đi đến chỗ l*иg sắt đó gõ nhẹ.
Đoàn Phú gọi nhân viên bán hàng đến, cô gái bán hàng chậm rãi bắt con sóc mập kia ra khỏi l*иg sắt đưa đến bàn cân.
“Sóc này thuộc giống Chipmunk còn gọi là sóc chuột Siberia, con này được ba tháng rồi đã tiêm phòng đầy đủ, hiện tại nặng 25g,…” Nhân viên bán hàng vừa đặt sóc mập lên bàn cân, vừa mỉm cười nói với Đoàn Phú và Võ Kỳ Anh.
Võ Kỳ Anh mở lớn hai mắt, có vẻ như rất chăm chú lắng nghe: “Nó ăn cái gì?”
Nhân viên bán hàng mỉm cười thân thiện:
“Sóc là loại ăn tạp, anh có thể cho nó ăn trái cây, hạt khô, hạt đậu, nấm,… Răng của sóc mọc rất nhanh, nếu như răng sóc mọc quá dài sẽ cản trở đến việc ăn, đến lúc ấy anh có thể đưa sóc đến bác sĩ để mài răng!”
Võ Kỳ Anh giật mình:
“Mài răng sao?”
Nhân viên bán hàng gật đầu: “Đúng vậy!”