Chương 4: Mùa hạ này
“Kỳ Anh ơi, em thức chưa, anh vào phòng em nhé!” tiếng gõ cửa và tiếng gọi của Đoàn Phú nói với Võ Kỳ Anh, cùng với đó là tiếng ‘cạch’ mở cửa
Đúng như Đoàn Phú nghĩ, cậu vẫn còn chưa thức, bởi vì bây giờ chỉ mới có 4g hơn thôi. Đoàn Phú ngồi kế bên cạnh Võ Kỳ Anh, ngắn nhìn cậu lúc ngủ, cậu sở hữu một gương mặt rất cute, có đôi môi nhỏ nhắn nhìn là muốn hôn vào ngay, da màu bánh mật….
Đoàn Phú cứ ngắm nhìn gương mặt cậu một lúc rồi khẽ lên tiếng gọi cậu: “Dậy nào nhóc, chúng ta ra biển thôi”
Võ Kỳ Anh nghe được tiếng gọi thì cậu hơi mở mắt ra nhìn, sau khi nhìn kĩ nhận ra là Đoàn Phú cậu lên tiếng hỏi
“Ra biển làm gì???”
“Hôm qua anh có nói chúng ta sẽ đi ngắm mặt trời mọc mà em nhớ không?”
Võ Kỳ Anh xoay người nhìn về phía chiếc đồng hồ nhỏ để gần đó, thấy chỉ mới có 4g25 cậu quay lại Đoàn Phú nói:
“Còn sớm mà, cho em ngủ thêm chút nữa đi”
“Bây giờ đi ra biển cũng mất khoảng hơn 1 tiếng, trên đường đi chúng ta cũng có thể ngắm mặt trời mọc”
Võ Kỳ Anh nặng nề ngồi dậy
“Được rồi, anh ra ngoài đi em đánh răng rồi thay đồ xong sẽ ra”
Thấy cậu đáp ứng mình thì hắn vui vẻ nhanh chân ra khỏi phòng cho cậu đánh răng rửa mặt.
Khoảng 10 phút sau, Võ Kỳ Anh bước xuống nhà, Đoàn Phú thấy cậu đã xuống thì nở nụ cười với cậu rồi sau đó cả hai đi ra nhà xe lấy xe và bắt đầu xuất phát.
Chiếc xe nhanh chóng chuyển bánh, bầu trời tại thời điểm này cơ hồ vẫn còn ánh trăng mờ nhạt, sao trên trời cũng vẫn có thể nhìn thấy. Đoàn Phú ngồi phía trước ngâm nga hát nhỏ:
“Em vẫn là luôn ở đó trong tâm anh baby
Luôn luôn bởi vì em mà lo lắng, em còn nhớ rõ không?
Cảm giác vai kề vai sánh bước em sẽ không quên mất rồi chứ?
Đã từng buông bỏ hết thảy mọi thứ. Đã từng cùng nhau truy đuổi giấc mơ
Tựa như chú chim non nho nhỏ
Rất vui vẻ rất hạnh phúc.Thế giới rộng lớn còn đôi ta thật nhỏ bé
…..”
Võ Kỳ Anh im lặng ngồi phía sau lắng nghe, một giọng hát trầm ấm, không nhiễm một chút thứ tạp chất diễn xuất gì. Giọng hát của Đoàn Phú thật sự rất hay, bài này hình như là cậu đã từng nghe qua rồi nhưng lại không nhớ nổi tên bài hát này là gì, mãi khi Đoàn Phú hát đến câu hát kia đột nhiên dừng lại:
“Mùa hạ hôm nay qua đi vẫn còn muốn cùng anh ngắm ánh tà dương
Anh nói gặp được nhau là duyên phận. Mỗi chúng ta đều không thể tách rời phải không?
Từ nay về sau trong thế giới của em lại có thêm một người…” Võ Kỳ Anh đột nhiên nói ra câu này:
“ I’m missing you
And I need you
Anh muốn bay xa hơn nữa
Cần có em bên cạnh anh
I’m missing you
And I need you
Nói thật to rằng
Muốn theo đuổi mọi thứ thuộc về chúng ta”
Đoàn Phú bất ngờ vội hỏi Võ Kỳ Anh: “Em biết bài hát này hả?”
Võ Kỳ Anh thật sự là nhớ gia điệu cùng lời bài hát này nhưng lại không thể nhớ được tên bài hát này là gì
“Em nhớ là mình có nghe qua bài này rồi nhưng lại không nhớ được là bài này tên gì”
“Mùa hạ này”
“Vâng, đúng rồi đó là mùa hạ này”
—————–