Chắp Cánh Cho Hạnh Phúc

7.57/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
-Võ Kỳ Anh 15 tuổi, học giỏi nhất lớp, cậu sở hữu một gương mặt rất cute, có đôi môi nhỏ nhắn nhìn là muốn hôn vào ngay, đôi mắt to tròn, da màu bánh mật, có cái răng khểnh phía bên phải. Cậu từ nhỏ đ …
Xem Thêm

Chương 3: Phòng của em
Sau khi về đến nhà, cậu nhìn thấy có một người đàn ông bộ dáng cũng tuấn lãng bức người nhưng lại mang theo vẻ hiền hòa đang ngồi trên ghế ở phòng khách. Khi người đàn ông vừa nhìn thấy họ về đến thì ông ta nhanh chóng đi đến và nói với Đoàn Phú:

“Cậu chủ, việc lúc chiều cậu nhờ tôi đã làm xong” người đàn ông vừa nói vừa biểu cảm hài lòng trên gương mặt.

“Cảm ơn chú, chú vất vả rồi, chờ mẹ với ba tôi về tôi sẽ bảo họ thưởng cho chú. Được rồi, chú có thể về”

“Vậy thưa cậu tôi về” sau đó ông ta đi về phía cánh cửa mà rời khỏi.

“Đi nào” Đoàn Phú nắm lấy tay của Võ Kỳ Anh dẫn cậu theo mình đi lên trên lầu, Đoàn Phú dẫn cậu đến trước một căn phòng và hắn mở cửa dẫn cậu vào. Sau khi vào bên trong cậu bất ngờ với một căn phòng được thiết kế hài hòa, tao nhã, có một chiếc giường đặt ở giữa, phía bên phải là một cái tủ đồ khá lớn, phía bên trái là một chiếc bàn học, cùng một tủ đựng sách đặt kế bên,…

Cậu cứ đứng chết chân tại chỗ mà không biết nên biểu cảm như thế nào, lúc này Đoàn Phú mới hỏi cậu:

“Có thích không?”

“Có, căn phòng đẹp quá”

“Từ nay đây là phòng của em, em cứ tự nhiên đi nhá. À còn nữa lại đây anh cho em mấy cái này, chắc có thể em cần dùng đến” sau đó Đoàn Phú dẫn cậu đi đến cái bàn học và kéo học tủ rồi lấy ra một cái túi rồi hắn bảo cậu:

“Đây là một số thứ cần thiếc cho em”

Cậu nhận lấy rồi từ từ mở nó ra, cậu thấy trong túi có một tấm thẻ tín dụng, một thẻ tài khoảng ngân hàng, và một chiếc hộp màu trắng, đó là một chiếc điện thoại di đông có mẫu mã mới nhất.

“Những thứ này………” Võ Kỳ Anh đắng đo không biết có nên nhận hay không thì Đoàn Phú nói với cậu:

“Em cứ giữ lấy những thứ này để dùng đi, rất cần thiếc cho em, à mà em biết chạy xe máy chưa, anh còn một chiếc xe Candy Hi 50 em lấy để đi lại cho tiện”

“Em chưa đủ tuổi chạy xe mà”

“À quên, mà không sau đâu, xung quanh đâu ít giao thông lắm nên em cứ lấy chạy đi, có gì để anh giải quyết. Đây chìa khóa đây này” Đoàn Phú móc từ trong túi ra một chiếc chìa khóa rồi đặc lên tay cậu:

“Em cảm ơn”

“Được rồi, em nghỉ ngơi sớm đi, sáng sớm mai anh dẫn em đi ngắm mặt trời mọc, anh về phòng đây, có cần gì thì cứ ấn cái nút ở đầu giường thì người làm sẽ đến. Anh về nha, em ngủ ngon”

“Dạ”

Sau đó Đoàn Phú bước ra khỏi phòng. Còn Võ Kỳ Anh thì cậu mang những đồ lúc nảy mua về sắp xếp vào tủ sau đó cậu đi tắm trước khi ngủ Võ Kỳ Anh bước vào phòng tắm, phòng tắm đặc biệt rộng rãi, cả giang phòng đều được chọn màu trắng làm chủ đạo.

Võ Kỳ Anh treo quần áo lên giá, rồi sau đó bước vào bên trong buồn tắm, bởi vì mọi việc xảy ra khá đường đột và khá là bất ngờ nên hiện giờ cậu rất mệt mỏi, hiện giờ được nằm trong một chiếc buồn tắm mà từ trước đến nay cậu chưa bao giờ được ngâm mình vào nó hết nên hiện giờ cậu cảm thấy có xíu gì đó lạ lẫm và cũng có xíu gì đó nó thoải mái, thư thái lại thường.

Võ Kỳ Anh nhắm mắt bắt đầu suy nghỉ về Đoàn Phú, cậu cảm nhận

được nơi người này có một sự gì đó rất lạ, bởi vì sao khi lần đầu tiên gặp cậu, một người không quen biết gì mà lại đòi đưa về nhà, rồi còn nói là nhận nuôi cậu, rồi còn đổi xử tốt với cậu như thế chứ? Nhưng điều quan trọng hiện giờ là cậu vẫn chưa biết được sau này khi ba mẹ của Đoàn Phú về rồi họ có chịu nhận nuôi cậu hay không.

Đến tận lúc được nằm lên chiếc giường êm ái trong căn phòng của

mình, trên người được mặc một bộ đồ ngủ in hình gấu trúc, mới tinh thơm tho, Võ Kỳ Anh mới tin mọi thứ diễn ra là thật. Cậu được nột người xa lạ không quen biết nhận nuôi và đối xử tốt, được cho những thứ tốt nhất, được chăm sóc như một người thân thiết của người đó…Võ Kỳ Anh nhìn ra cửa sổ, thầm nói một mình:

“Bà ơi, anh ta đúng thật là người tốt… bà yên tâm, con sẽ cố gắn sống tốt để đền đáp ơn cứu giúp của anh ta”, rồi hạnh phúc nhắm mắt ngủ, trên môi vẫn nở nụ cười.

Bên ngoài cửa phòng đang hé ra, Đoàn Phú đang đứng nhìn vào trong. Thật ra hắn lo lắng cậu sẽ lạ chỗ mà không ngủ được, nhưng nhìn thấy cậu ngủ ngon như vậy, hắn cũng an tâm và vui mừng đóng cửa phòng lại, trở về phòng mình.

4g00 sáng hôm sau Cộc cộc

Thêm Bình Luận