Chương 2: Tại sao anh lại tốt với em như vậy
Võ Kỳ Anh ngơ ngát bất ngờ bởi đội xa hoa của ngôi nhà phía trước mặt mình. Đó là một căn nhà năm tầng vô cùng rộng, xung quanh có một số cây cao bao phủ, Võ Kỳ Anh không rõ là cây gì nhưng nhìn qua thì đoán chắc đó là cây cổ thụ, bởi vì cây vô cùng lớn, tán lá rất rộng. Cảnh cổng sắt được sơn màu vàng cao khoảng 3 đến 4 mét. Cậu và Đoàn Phú đi đến gần cánh cổng ấy liền tự động mở ra. Khi Võ Kỳ Anh đã gần bước vào ngôi nhà thì vẫn còn choán ngợp với vẻ sa hoa của nó mà đắng đó chưa thể bước vào nhà được, cứ như vậy mà cậu ngây ngốc đứng ở ngoài cửa. Đoàn Phú quay lại phía sau nhìn thấy cậu nhỏ kia còn chưa chịu vào nhà thì hắn nở nụ cười với cậu và nói
“Sao còn chưa chịu vào nhà nữa, cứ vào đi đừng sợ, anh đã nói là sẽ nuôi em rồi, vào nhà đi” Đoàn Phú cố gắn thuyết phục cậu nhỏ kia để cậu chịu vào nhà với mình
Sau vài giây đắng đo cuối cùng Võ Kỳ Anh vẫn quyết định theo Đoàn Phú vào nhà của hắn. Mới vừa rồi đứng ở bên ngoài ngôi nhà của Đoàn Phú, Võ Kỳ Anh đã cảm thấy choán ngợp với ngôi nhà này, khi đã bước vào thì mới thật sự là mở mang tầm mắt.
Phòng khách vô cùng rộng rãi, Võ Kỳ Anh cung không biết nó khoảng bao nhiêu mét vuông, nhưng nhìn vô cùng lớn.
Ở một góc của phòng khách có đặt một bộ ghế sô pha màu đỏ, Võ Kỳ Anh nhìn một lượt, trong lòng liền âm thầm khẳng định, giá trị của bộ ghế sô pha này cũng không hề nhỏ bởi vì nhìn da ghế vô cùng bóng.
Đối diện có đặt một chiếc TV màn hình siêu lớn, lớn đến mức Võ Kỳ Anh phải dang rộng hai tay mới có thể bao trọn được chiều ngang của chiếc TV đó.
Đoàn Phú đã ngồi xuống ghế sô pha, mắt thấy người kia còn đứng ở trước mặt, hắn liên tiếng nói
“Em không việc gì phải ngại cả, cứ ngồi đi. Lát nữa anh kêu người giúp việc dọn phòng cho em”. Sau đó Đoàn Phú lấy ra điện thoại và làm một vài thao tác như đang nhắn tin cho ai đó.
Võ Kỳ Anh chậm rãi bước đến sô pha ngồi xuống, mắt thấy Đoàn Phú đang nhắn tin nên cậu cũng không có ý làm phiền, chỉ đơn giản cậu trả lời lại một tiếng “Ukm”.
“Trong ba lô của em có nhiều đồ không hay là xíu nữa anh sẽ dẫn em đi mua một số đồ dùng nhé” Đoàn Phú biết người kìa vẫn còn đang hoài nghi hắn, hắn cũng không biết làm gì hơn. Hắn chỉ muốn giúp cho cậu có một cuộc tốt hơn trước đây thôi.
“Tại sao anh lại nhân nuôi em và……tại sao anh lại tốt với em như vậy. Em với anh chưa từng quen biết nhau và cũng chưa từng gặp nhau thế tại sao anh lại nhận nuôi em?” Võ Kỳ Anh thắc mắc hỏi Đoàn Phú.
“Tại vì anh cảm thấy em cần được như vậy, em yên tâm anh hứa sẽ lo cho em đến hết cuộc đời này” Đoàn Phú là đang nói thật với người kìa.
“Nhưng em vẫn cảm thấy ngại lắm”
“Không việc gì phải ngại hết cả, cứ việc ở lại ngôi nhà này và xem mọi người trong nhà như gia đình của em, ai bắt nạt em hay ức hϊếp em thì em cứ nói cho anh, anh sẽ luôn che chở và ở bên em”
Nói rồi Đoàn Phú hướng về phía nhà bếp gọi người giúp việc bảo người giúp việc chuẩn bị phòng cho Võ Kì Anh. Sau đó Đoàn Phú dẫn Võ Kỳ Anh lên phòng của mình để cho cậu nghỉ ngơi một xíu.
Khi lên đến phòng của Đoán Phú rồi Võ Kỳ Anh mới nhớ là mình chưa chào hỏi ba mẹ của Đoàn Phú đâu nên cậu lúc này mới hỏi hắn
“Ba mẹ của anh đâu”
“Ba mẹ của anh đi công tác ở nước ngoài rồi, đến tuần sau mới về”
—–
20g30’
Chiếc tay ga màu trắng bạt dừng lại ở một cửa hàng bán quần áo khá lớn, Đoàn Phú dẫn Võ Kỳ Anh đi vào, cậu chỉ thụ động đi theo, bị hắn ướm hết bộ này đến bộ kia lên người rồi kéo ra quầy thanh toán, sau đó lại như lũ quét mà đi hết tiệm này đến tiệm kia, mua giày, mua vật phẩm cá nhân… Võ Kỳ Anh hơi bất ngờ trước những hành động của Đoàn Phú, một người chưa từng quen biết gì với mình giờ đây lại dành cho mình một đối đãi đặc biệt như thế cậu đúng là nằm mơ cũng không dám nghỉ đến Càng quét xong mọi thứ, Đoàn Phú lại đưa Võ Kỳ Anh đi ăn một bữa thịnh soạn. Võ Kỳ Anh nhìn các món ăn trước mặt mình, nhăn nhó nhìn Đoàn Phú lại nhìn chúng. Đoàn Phú tò mò hỏi: “Sao vậy? Chúng không ngon à?” “Không phải…nhưng rất đắc… với lại nhiều quá, ăn không hết…” “Ha ha… không sao, cứ ăn thoải mái đi! Món bò sốt chanh này rất ngon, lại bổ nữa, nhóc ăn nhiều một chút! Anh đi WC một tý, em cứ tự nhiên mà dùng.” Võ Kỳ Anh gật đầu rồi từ từ ăn, đây là những món ăn mà cậu chưa từng được ăn, chúng rất ngon, cậu ăn mà giống như hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi của mình. Bên trong WC, Đoàn Phú đang vui vẻ nói chuyện điện thoại với mẹ của mình:
“Alo mẹ hả? Mẹ ơi! Con vừa gặp một cậu nhóc rất là đáng yêu! Con thấy cậu ta ngồi ở một góc bên vệ đường nên đến nói chuyện với cậu ta, cậu ta rất đáng thương mẹ à, con nghe xong hoàn cảnh của cậu ta thì rất động lòng, với lại cậu ta còn nói chuyện rất lễ phép nữa mẹ ạ. Mẹ cho con nhận cậu ta làm em trai nuôi được không mẹ?” Đoàn Phú kể cho mẹ mình nghe về hoàn cảnh của Võ Kỳ Anh và mong rằng mẹ Đoàn sẽ chấp nhận cho Võ Kỳ Anh làm con nuôi.
Còn về phần mẹ Đoàn, sau khi nghe con trai của mình nói như thế thì có ít nhiều ngỡ ngàng “Con đã tiềm hiểu kỹ càng người đó chưa mà đòi nhận làm em nuôi?”
“Dạ……con…..” Đoàn Phú ngập ngừng trước câu hỏi của mẹ, thật sự thì hắn cũng chưa hiểu rõ về Võ Kỳ Anh cho lắm, nhưng theo linh tính mách bảo cho hắn, Võ Kỳ Anh là một người rất nhỏ nhoi, yếu đuối, và rất là đáng yêu nên cần được sống một cuộc sống nhận đầy sự yêu thương.
“Thôi được rồi, tạm thời cứ để người đó ở lại nhà mình đi, đợi khi nào mẹ với ba con về rồi sẽ tính tiếp” mẹ Đoàn nói.
“Dạ thưa mẹ”
Kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ Đoàn. Đoàn Phú bước nhanh ra ngoài phía bàn ăn của mình, nơi có một cậu nhóc đáng yêu mà cậu đã lén đưa về nhà trước khi gọi điện báo cho mẹ mình.
Về phần Võ Kỳ Anh, cậu đang bồn chồn không yên bởi Đoàn Phú đi thật lâu vẫn chưa về, trong thâm tâm cậu, hắn giống như ngọn lửa sưởi ấm giữa đêm đông. Trước giờ cậu chưa từng được ai chiều chuộng và mua cho mình nhiều thứ như vậy, cậu luyến tiếc cảm giác ấm áp lúc này và không muốn trải qua nó nhanh như vậy, cậu bỗng thấy bản thân mình thật hèn mọn Khi Đoàn Phú trở lại bàn ăn, trông thấy dáng ngồi ngay ngắn nhưng tâm không yên của cậu, hắn bỗng thấy đau lòng. Trước nay chưa ai khiến hắn có nỗi lòng đó, và điều này khiến ý định muốn nhận cậu thành người em của hắn càng trở nên kiên định. “Ăn xong rồi à?” Đoàn Phú kéo ghế ngồi cạnh Võ Kỳ Anh “Vâng!” “Có muốn dùng một ít kem để tráng miệng không? Kem ở đây rất ngon!” Võ Kỳ Anh nhìn hắn lắc đầu. Thật ra cậu đã rất là no rồi, không muốn để hắn tốn thêm nhiều tiền vô ích nữa. “Vậy được rồi! Chúng ta về nhà thôi.” “Anh không ăn hả?”
“Không, anh không đói, thôi chúng ta về nhà nhé!” Sau đó Đoàn Phú gọi phục vụ đến và tính tiền, xong cậu đưa Võ Kỳ Anh về.
——————————-