- 🏠 Home
- Khoa Huyễn
- Dị Năng
- Chaos' Heir (Người Thừa Kế Hỗn Loạn)
- Chương 2: Hầm mỏ
Chaos' Heir (Người Thừa Kế Hỗn Loạn)
Chương 2: Hầm mỏ
Ngay cả khi trời đông giá lạnh, đường phố khu ổ chuột vẫn đầy rẫy những người mặc quần áo mỏng manh, rãch rưới. Vô số ngôi nhà nhỏ được xây bằng thứ kim loại rẻ tiền với các vật liệu ngẫu nhiên được lấp đầy hai bên con đường nhỏ.
Khan đi về phía mỏ và gật đầu-cử chỉ chào hỏi-mỗi khi gặp một gương mặt quen thuộc. Một buổi sớm tinh mơ như bao buổi sáng khác, mọi người ai ai cũng tấp nập, vội vàng sửa soạn đi làm sao cho đúng giờ.
Những ngôi nhà ngày càng ít dần khi Khan đến gần các mỏ. Một số ngôi nhà thậm chí còn có vết cháy đen hoặc lỗ đạn. Họ vẫn còn mang dấu vết của trận chiến chống lại Nak đã xảy ra gần mười một năm trước.
Một vài thứ buộc Khan phải dừng lại. Nhiều công nhân đang chờ đợi cơ hội để vào mỏ để tìm những thứ có giá trị. Khan biết rằng anh sẽ mất ba mươi phút để đến đích, vì vậy mắt anh bắt đầu lang thang.
Những quả mìn không hơn gì những mảnh vụn của trận chiến chống lại Nak. Second Impact đã khiến mọi người ai cũng sững sờ, chính vì vậy Quân đội Toàn cầu không ai muốn tham gia quân đội đặc biệt sẵn sàng cho cuộc chiến.
Quân đội toàn cầu chỉ có thể gửi binh lính và người máy để chống lại mối đe dọa, nhưng vũ khí thông thường không thể đánh bại Nak. Người ngoài hành tinh đó là hiện thân của mana và chỉ có người có thể sử dụng năng lượng đó mới có thể gϊếŧ được nó.
Hàng loạt chiến sĩ tuần tra khu vực và xử lý các dòng công nhân. Họ thậm chí còn có một con rô-bốt hai chân cao ba mét chĩa súng về phía bất cứ ai phàn nàn hoặc cố gây lộn xộn.
"Vẫn như mọi khi", một ông già đi trước Khan nhận xét khi nhìn thấy những người lính chạy về phía một nhóm đang bắt đầu tranh giành một vị trí trong hàng. "Quân đội Toàn cầu coi Khu ổ chuột không gì khác hơn là lực lượng lao động tự do. Họ kiểm soát hầu hết thực phẩm và họ chỉ dạy cách sử dụng mana cho những người nhập ngũ. Đây có phải là cuộc sống không?"
"Im đi, ông già", một người đàn ông gần đó thì thầm. "Tôi không muốn mất vị trí của mình trong hàng chỉ vì ông cứ thích lẩm bẩm, phàn nàn."
"Chúng tôi đào kim loại của họ để đổi lấy thức ăn," Ông già thở dài. "Chúng tôi thậm chí sẽ dọn rác của họ nếu họ yêu cầu."
Khan phớt lờ những lời phàn nàn đó. Quy tắc đầu tiên của Khu ổ chuột là quan tâm đến công việc kinh doanh của chính mình. Bề ngoài nó là một nơi yên bình, nhưng những người lính chỉ can thiệp trong trường hợp thực sự xảy ra lộn xộn. Ngoài ra, hầu hết trong số họ đều thuộc biên chế của một số tên cướp trong quận.
Khan đã học được cách thờ ơ với cái ác tràn ngập trong những con phố đó. Sự thật mà nói, anh không quan tâm đến Khu ổ chuột hay loài người nói chung. Anh chỉ muốn bắt Nak phải trả giá cho cơn ác mộng suốt 11 năm qua mà anh ta phải chịu đựng.
Anh dự định sẽ tích góp đủ tiền cho đến khi anh mười sáu tuổi, đó là độ tuổi tối thiểu để gia nhập Quân đội Toàn cầu. Một khi đã có trong tay mana, anh ta sẽ gia nhập các trung đội truy tìm dấu vết của Nak và giải quyết mối đe dọa đó mãi mãi.
Dòng người di chuyển nhanh chóng và Khan cuối cùng đã vào được mỏ trong vòng chưa đầy hai mươi phút. Đống đổ nát quen thuộc hiện ra trước mắt anh, và một trong những người lính gần lối vào nhanh chóng đưa cho anh một cái xẻng và một cái xô.
"Quân đội Toàn cầu không chịu trách nhiệm về thương tích, nhiễm trùng, và bất kỳ loại-...", người lính tuyên bố, nhưng Khan cắt ngang.
"Tôi biết nó hoạt động như thế nào", Khan nói. "Tôi đã làm việc này được ba năm rồi."
Người lính ngay lập tức mất hứng thú với Khan và chuyển sang tập trung vào công nhân tiếp theo. Khan quay quắt đi và băng qua lối vào hẹp dẫn vào bên trong đống gạch vụn.
Những mảnh kim loại và đất đã hợp nhất để tạo ra một hợp kim dày đặc. Lối vào là một đường hầm kiên cố được bao quanh bởi những vật liệu mỏng manh.
Không ai biết trận chiến với Nak đã kết thúc như thế nào, nhưng ai cũng có thể thấy nó đẫm máu như thế nào bởi kích thước của những quả mìn đó. Những công nhân ở Khu ổ chuột đã đào bới đống đổ nát đó trong nhiều năm rồi. Tuy nhiên, họ vẫn chưa đạt đến điểm số không. Họ vẫn chưa phát hiện ra miệng núi lửa mở ra trong Second Impact.
Khan đã biết rất nhiều đường hầm. Các công nhân cũng đã vẽ nhiều bản đồ trong suốt nhiều năm và họ đã dán chúng trước mỗi chi nhánh mới.
Có một loạt đèn nhân tạo treo trên trần nhà. Hầu hết các đường hầm đó đều tương đối an toàn vì các công nhân đã đào hết những thứ nguy hiểm, nhưng sự ổn định của chúng cho thấy không có kim loại quý để chiếm giữ.
Khan đi theo con đường quen thuộc của mình, phớt lờ tất cả những người công nhân đang cố gắng dùng xẻng của họ để chọc thủng lớp hợp kim dày đặc. Anh ấy đã tìm thấy một chỗ đào khá tốt mà vài tháng trước anh đã thấy.
Sự kém may mắn của anh cuối cùng lại gặp phải điều tốt nhất của anh. Khan tìm thấy ba người đàn ông trung niên đang cố gắng hết sức để mở rộng đường hầm khi anh ta đến địa điểm đào thường ngày của mình.
"Đây là vị trí của chúng tôi, nhóc", Một trong những người đàn ông nói khi chú ý đến Khan.
"Nó đủ lớn cho tất cả chúng ta", Khan trả lời trước khi phớt lờ bộ ba và chọn một bức tường dường như sắp sụp đổ.
"Ta nghĩ là nhóc không nghe rõ lời của bọn ta", Người đàn ông thứ hai ngừng và đến gần Khan với thái độ đe dọa.
Tuy nhiên, Khan đã kịp vén áo chui đầu và để lộ vết sẹo xanh trên ngực. Người đàn ông dừng lại trước cảnh tượng đó, và ngay cả hai người bạn đồng hành của anh ta cũng không nói nên lời.
"Nếu chúng ta đi bên phải" Khan nói, "Khu mỏ này sẽ thuộc về một số ít người sống sót sau Second Impact."
Những người đàn ông nghe thấy, nhưng họ vẫn đóng băng tại chỗ. Họ không dám cử động, và họ run lên mỗi khi đôi mắt xanh của anh lướt qua khuôn mặt họ.
"Đừng nói với tôi rằng bạn tin vào điều nhảm nhí về Kẻ bị nhiễm độc" Khan thở dài trong khi phớt lờ bộ ba và bắt đầu làm việc trên bức tường của mình.
Những người đàn ông liếc nhìn anh vài cái trước khi tiếp tục công việc của họ. Tuy nhiên, họ tỏ ra căng thẳng vì một người sống sót sau cuộc gặp với Nak ở ngay sau họ.
Khan đã đào trong vài giờ, kiểm tra tất cả các mảnh vỡ bằng xẻng của mình. Tất cả các khối kim loại nhỏ đều được cho vào xô của anh, bỗng nhiên vách đá chỗ anh rung chuyển và đột ngột sập xuống.
Khan và ba người đàn ông lao về phía sau. Các đường hầm có thể sụp đổ bất cứ khi nào, các anh đã làm ảnh hưởng đến sự ổn định chung của mỏ, họ không muốn phải mạo hiểm mạn sống của mình.
Cả bốn người họ biết rằng những người lính sẽ không thèm để ý đến họ nếu đường hầm bị sập. Tuy nhiên, cuối cùng họ cũng dừng rút lui khi cơn chấn động im bặt.
Khan trao đổi ánh mắt với những người bạn đồng hành mới quen của mình trước khi khám phá bức tường đổ nát. Một chi nhánh đã được mở tại chỗ đó và Khan nóng lòng muốn khám phá nó.
"Mau lên" Khan vừa nói vừa búng ngón tay về phía bộ ba. "Đưa cho tôi cây đuốc."
Những người đàn ông cảm thấy không thoải mái khi bị một cậu bé mười lăm tuổi ra lệnh cho họ, nhưng Khan sẵn sàng khám phá khu vực chưa được khám phá đó, vì vậy họ nhanh chóng đưa cho anh ta một trong những ngọn đuốc điện treo trên trần nhà.
Khan di chuyển lặng lẽ, đảm bảo rằng anh không di chuyển bất kỳ vật liệu yếu nào xung quanh mình. Đôi khi anh phải sử dụng xẻng của mình, nhưng đường hầm đó dường như đã có một con đường rõ ràng.
'Chắc chắn mình đã phát hiện ra một lớp rắn khác', Khan nghĩ trong khi kiểm tra môi trường xung quanh.
Anh ta sẵn sàng đánh cược rằng những vật liệu mỏng manh xung quanh anh ta che giấu hợp kim dày đặc. Sẽ chẳng có nghĩa lý gì nếu một đường hầm tự nhiên hình thành sau khi một bức tường sụp đổ.
Đường hầm dẫn Khan đến một nơi quen thuộc. Bàn chân của anh ấy bước trên địa hình cháy thành than, và một miệng núi lửa lớn nhanh chóng xuất hiện trong tầm nhìn của anh ấy.
'Tôi đã tìm thấy nó!' Khan kêu lên trong tâm trí. 'Tôi đã tìm thấy điểm khởi đầu của Second Impact!'
Một ánh sáng xanh nhạt đột nhiên thu hút sự chú ý của anh. Khan cẩn thận cúi xuống để lấy một viên ngọc trai nhỏ được giấu trong nền đất đen, và đôi mắt anh mở to khi nhận ra món đồ đó.
'Đây là lõi mana!' Khan kêu lên một lần nữa. 'Không biết nó thuộc về một trong những người lính cường hóa hay Nak.'
Con người không có khả năng bẩm sinh để xử lý mana, nhưng thế giới đã tìm ra nhiều cách để tránh vấn đề đó. Cách tiếp cận phổ biến nhất bao gồm cấy lõi mana để mở khóa những kỹ năng đó.
Quân đội Toàn cầu đã cấp lõi mana cho tất cả binh lính của mình, nhưng họ phải mắc nợ chính mình để có được chúng. Khan có thể giải quyết vấn đề đó ngay bây giờ khi anh ấy đã tìm thấy một trong số chúng.
Một tiếng kêu cót két đột nhiên chuyển sự chú ý của Khan khỏi viên ngọc trai xanh trong tay. Anh nhanh chóng di chuyển ngọn đuốc vào miệng hố và thấy một đôi mắt xanh đang nhìn chằm chằm vào anh.
Đôi mắt đó không thuộc về Nak, cũng không phải ai khác. Một con chuột cao 50 cm phủ đầy lông màu xanh nằm ở giữa miệng hố. Nước dãi chảy ra từ miệng sinh vật, và một biểu cảm điên cuồng hiện rõ trên khuôn mặt của nó. Con thú có vẻ đói vô cớ.
Khan đã học được rất nhiều về đặc tính của mana của Nak từ cha mình. Anh ta biết rằng động vật rất dễ biến đổi dưới tác dụng của nó. Những đặc điểm bẩm sinh của những sinh vật đó sẽ trải qua một sự biến đổi hoàn toàn, nhưng chúng cũng sẽ phát triển sự hung hăng dữ dội.
"Chạy thôi" Khan kết luận trong chưa đầy một giây trước khi nhảy lùi lại và chạy qua đường hầm.
Con chuột nhanh chóng đuổi theo Khan, nhưng anh khá nhanh nhẹn. Anh có thể tiếp cận ba người đàn ông trước đó trong vài giây, và anh vượt qua họ mà không đưa ra bất kỳ cảnh báo nào về con vật bị nhiễm độc.
-End Chapter 2-
---o---
"Vote-là động lực của tôi"
- 🏠 Home
- Khoa Huyễn
- Dị Năng
- Chaos' Heir (Người Thừa Kế Hỗn Loạn)
- Chương 2: Hầm mỏ