Chương 26.2

Mặc Dương lau mặt cười ha hả hai tiếng: "Anh ấy không dám đối xử với cháu như vậy. Chỉ cần anh ấy nhìn cháu như thế thì cháu sẽ lườm lại. Còn tiếp tục nhìn cháu thì cháu sẽ đánh anh ấy."

Cậu vừa nói như vậy xong, các đại lão nghiên cứu xung quanh đều hít sâu một hơi. Long Tường nhìn chằm chằm vào cậu, vẻ mặt như thể muốn nói cậu đang lừa tôi.

"Ôi! Thật sao? Cậu có thể đánh thắng thằng nhóc kia? Long Tường cũng đánh không lại cậu ta đâu!" Dì nghiên cứu đại diện cho sự sợ hãi thán phục của tất cả mọi người lên tiếng.

Mặc Dương cảm thấy hơi không đúng, không phải, một người làm nghiên cứu khoa học, dù anh có lợi hại đến đâu cũng không thể lợi hại hơn bộ đội đặc chủng chứ?

Đang suy nghĩ như vậy thì cậu nghe thấy Long Tường mở miệng: "Tôi là vua cận chiến mấy nhiệm kỳ trước, nhưng cậu thể đỡ nổi năm chiêu dưới tay cậu ta. Hoán Một nghiên cứu kinh mạch, xương cốt và đại não của cơ thể con người đều vô cùng lợi hại, tuy rằng thể chất của cậu ta chỉ thuộc trình độ của bộ đội đặc chủng bình thường nhưng một khi bị cậu ta tiếp cận được thì..."

Long Tường vừa nói vừa nhớ đến ký ức anh ta bị cái tên đáng sợ kia điểm vài huyệt vị đã quỳ thẳng xuống, tùy tiện đá một cước giống như bị đá nát trứng vậy. Người nọ tuyệt đối không có chức năng và nội công tâm pháp đặc biệt gì đó. Nhưng cậu ta chỉ cần liếc mắt nhìn một cái đã có thể tìm được nơi yếu ớt nhất trên cơ thể của đối phương, đồng thời còn cho đả kích trí mạng. Ngoài ra, kỹ thuật bắn súng, chế thuốc, thôi miên tinh thần của cậu ta đều lợi hại đến đáng sợ. Thế nên rõ ràng cậu ra mới chỉ ba mươi tuổi thôi đã trở thành phó viện trưởng viện nghiên cứu khu chín, hơn nữa còn lãnh đạo ít nhất ba hạng mục nghiên cứu quan trọng.

"Tổng kết lại một chút, tên kia mạnh đáng sợ trên các phương diện khác nhau, ngay cả khuôn mặt cũng đẹp đến mức trời đất nổi giận, người người oán hận. Lén nói cho cậu biết, mặc dù Hoán Một nói rằng cậu ta đã có vị hôn thê nhưng trong viện nghiên cứu vẫn có một đám hoa si tre già măng mọc sùng bái cậu ta mỗi ngày."

"Mấy người giúp đỡ nghiên cứu đều lén gọi cậu ta là "Đại Ma Vương hoàn mỹ", bởi vì cậu ta đúng thật là xuất sắc hoàn mỹ không thể tưởng tượng nổi, nhưng đồng thời tính cách của cậu ta cũng ác liệt muốn chết."

"Thế nên, cậu thật sự có thể đánh thắng cậu ta?"

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Mặc Dương vừa văng tục trong lòng vừa hết sức bình tĩnh gật đầu: "Đúng vậy, ai bảo anh ấy thích tôi đến vậy chứ."

"Tôi muốn gì thì anh ấy sẽ mua cho tôi cái đó, tôi giơ tay đánh anh ấy một cái thì anh ấy phải vừa giúp tôi xoa nắm đấm vừa nói cho tôi biết đánh vào chỗ nào của anh ấy sẽ càng đau hơn."

Tất cả các đại lão nghiên cứu: "Wow, wow, wow, wow!"

Dì nghiên cứu đập tay vào lưng Mặc Dương: "Ôi chao ha ha ha, đây chính là tình yêu đó!"

Mặc Dương miễn cưỡng thể hiện sự ân ái, gật đầu. "Vâng, vậy bây giờ anh ấy thế nào rồi? Đã gần một năm tôi không nhận được tin tức từ anh ấy."

"Tôi biết đôi khi anh ấy sẽ tham gia vào nghiên cứu bí mật, thế nên mới đợi đến bây giờ. Nhưng mà... Hai ngày trước tôi gặp ác mộng (không hề có), mơ thấy anh ấy yên lặng nằm trên một cái giường giống như..."

Bầu không khí nhiệt liệt vừa rồi ngay lập tức bị đóng băng.

Dì Nghiên cứu giơ tay vỗ bả vai của cậu: "Tiểu Bạch à, nói với cậu thì cậu cũng đừng lo lắng quá nhiều. Đúng là Hoán Một xảy ra chút chuyện. Nhưng hiện nay các dấu hiệu sinh mạng của cậu ta đều rất tốt, hoạt động của đại não cũng được tăng cường, chắc là có thể khôi phục nhanh chóng mà thôi!"

Nói xong những lời này, mọi người nhìn thấy khuôn mặt của cậu thanh niên vừa nãy còn tao nhã tức khắc trở nên trắng bệnh, cả người không nhịn được run rẩy, nhưng cậu vẫn cố chịu đựng không thất thố, chỉ là giọng nói hơi nghẹn ngào: "... À, có phải không..."

"Tôi đã nói anh ấy không thể không liên lạc với tôi trong khoảng thời gian dài như vậy mà."

Viện trưởng Triệu Khoát còn muốn nói gì đó để an ủi người nhà của nghiên cứu viên, kết quả ông ta thấy cậu thanh niên kiên cường ngẩng đầu lên: "Vậy có thể dẫn tôi đi thăm anh ấy không? Có lẽ tôi đến thăm thì anh ấy, anh ấy có thể phục hồi nhanh hơn một chút."

"Đúng, đúng thế! Sau khi cậu tới thăm thì cậu ta nhất định sẽ tỉnh dậy ngay!"

"Đúng vậy, thằng nhóc ấy phúc lớn mạng lớn, vụ nổ nghiêm trọng như vậy, phi, không nghiêm trọng, không nghiêm trọng, dù sao cũng là một vụ nổ nhỏ khiến cậu ta mất một chút da trên cánh tay. Bây giờ đã tốt rồi, các phương diện trên cơ thể của cậu ta đều bình thường, nhưng sóng não lại không mãnh liệt. Bắt đầu từ nửa tháng trước, cậu ta đã có dấu hiệu hồi phục thế nên chúng tôi cũng không sốt ruột, việc cậu ta tỉnh lại cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Lần này Tiểu Bạch tới đây, khoảng thời gian này cậu nói chuyện với cậu ta nhiều hơn, nói không chừng có thể đánh thức cậu ta dậy đấy."

Mặc Dương nghe vậy gật đầu: "Cảm ơn mọi người."

Mọi người đều xua tay, sau đó một đám người tiền hô hậu ủng đi đến phòng bệnh đặc biệt của Hoán Một. Phòng bệnh này rất lớn, hơn nữa rất tiên tiến, ở bên giường có hai vị điều dưỡng chuyên môn chăm sóc.

Khi Mặc Dương bước vào phòng bệnh, cậu liếc mắt một cái, nhìn thấy người đàn ông cao lớn anh tuấn nằm trên giường bệnh còn tái nhợt hơn so với tưởng tượng của cậu, không hiểu sao cậu lại cảm thấy tim đập hơi nhanh.

Cậu lẳng lặng nhìn Hoán Một chân thật một hồi lâu, người xung quanh đều tự giác không làm phiền cậu. Sau đó Mặc Dương hoàn hồn, nở một nụ cười áy náy với mọi người rồi ngồi xuống bên giường: "Tôi muốn ngồi một mình với anh ấy trong một lát, có được không?"

Triệu Khoát trầm ngâm suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý. Dù sao thân phận của Bạch Thanh đã được xác định. Hơn nữa, từ trong các cuộc trò chuyện cũng có thể nghe ra cậu thật sự ở cùng với Hoán Một, nếu không sẽ không trả lời tự nhiên trên mọi phương diện như vậy.

Chẳng qua lúc mọi người rời khỏi phòng bệnh, Triệu Khoát vẫn để Long Tường ở bên ngoài phòng bệnh bảo vệ. Bản thân Hoán Một là át chủ bài của toàn bộ viện nghiên cứu quân sự số chín, đồng thời cũng là át chủ bài của nghiên cứu sinh học trong nước, cho dù bây giờ anh đã hôn mê bất tỉnh gần một năm rồi nhưng anh vẫn là người được bảo vệ cao cấp nhất. Thậm chí, nếu cuối cùng anh chết não và không tỉnh dậy, bộ não của anh sẽ được nhà nước bảo vệ nghiêm ngặt.

Mặc Dương thấy tất cả mọi người đã rời khỏi phòng bệnh, cậu bắt đầu giống như đang tùy tiện quan sát các cơ sở vật chất trong phòng bệnh. Phòng bệnh này cũng không lạnh như cậu tưởng tượng, ngược lại đầy đủ các loại đồ dùng, càng giống như một căn phòng xa hoa.

Đương nhiên cậu đã thấy được máy theo dõi.

Sau đó ở dưới máy theo dõi và Long Tường đang lén lút quan sát, cậu quang minh chính đại vươn ngón trỏ ra chọc vào đầu phó viện trưởng Hoán. Chọc đầu anh lắc lư sang bên cạnh một cái.

Đám người theo dõi: "!"

Long Tường: "... Mẹ nó."

Sau đó, Mặc Dương không hề sợ hãi nhẹ nhàng tát tiến sĩ hai cái, đang lúc Long Tường suy nghĩ anh ta có nên xông vào hay không, anh ta nghe thấy người tên Bạch Thanh kia nói: "Ai bảo anh lừa em, không nói rõ ràng cho ông đây biết."

Long Tường: "..."

"Mỗi ngày chỉ biết công việc, công việc rồi lại công việc, nghiên cứu, nghiên cứu, nghiên cứu rồi lại nghiên cứu, anh không biết về nhà trồng rau nuôi cá với em sao?"

"Ha, đáng đời anh, bây giờ bị nổ tung rồi đấy."

Long Tường: "..." Không cần nghi ngờ nữa, đây tuyệt đối là vợ ruột. Nếu không, ai lại dám dùng tay tát tiến sĩ Hoán trước mặt máy theo dõi chứ!

Sau khi Mặc Dương tát vào mặt Hoán Một, cậu lại nhìn thoáng qua máy theo dõi, chậc một tiếng. Trước mặt máy giám sát rất khó bỏ "viên thuốc sinh mệnh" và các loại thực phẩm khác vào miệng anh, hơn nữa bên ngoài còn có Long Tường canh giữ. Thế nên sau khi nghĩ tới nghĩ lui, tổng giám đốc Mặc cũng chỉ nghĩ ra một cách cho ăn hợp tình hợp lý, hơn nữa sẽ không khiến người khác nghi ngờ.

Nhưng cách này thật sự khiến người ta buồn phiền.

"Chờ anh tỉnh lại, xem ông đây xử lý anh như thế nào."

Sau đó Mặc Dương đi vào nhà vệ sinh, đặt viên thuốc sinh mệnh đè dưới lưỡi, sau khi đi ra trực tiếp giơ tay đỡ lấy khuôn mặt tái nhợt, cúi đầu, trước mặt máy giám sát hôn một nụ hôn sâu kiểu Pháp.

Hình ảnh môi răng chạm vào nhau khiến cho hai binh sĩ đang nhìn vào máy theo dõi mặt đỏ tai hồng, Long Tường nhìn đến hơi ngốc nghếch.

Sau đó, bọn họ lại nhìn thấy cậu thanh niên khôi ngô này lại không hề do dự tát tiến sĩ Hoán của bọn họ, chỉ vào anh nói: "Anh được lợi rồi đấy."

Binh lính xem máy theo dõi: "..."

Long Tường: "..." Hơi không thể hiểu nổi cách yêu đương của hai người. Chẳng lẽ là cách đánh một gậy rồi lại cho một quả táo ngọt sao?

Sau đó, Mặc Dương nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, đến bây giờ cậu đã dùng tấm thẻ ngụy trang được bốn mươi phút, tấm thẻ này sẽ hết tác dụng trong hai mươi phút nữa, hơn nữa cậu cũng không có kinh nghiệm sử dụng hai thẻ liên tiếp, cậu sợ Thế Giới Mộng Tưởng dựng bẫy trong thời gian sử dụng cách nhau nên cậu đứng dậy.

Cuối cùng, ở trước mặt máy theo dõi, Mặc Dương nhìn người đàn ông nằm quá mức yên tĩnh ở trên giường, cậu khẽ thở dài, đắp chăn lại cho anh, lấy tay chải tóc anh một chút rồi nói: "Em còn có một số chuyện phải xử lý, ngày mai em lại đến thăm anh. Hy vọng lúc đó anh đã tỉnh dậy."

"Đừng ép em phải đánh anh nữa."

Tiếp đó, cậu không chút lưu luyến đi ra khỏi phòng bệnh của Hoán Một. Gật đầu với Long Tường ngoài cửa rồi trực tiếp rời đi.

Sau khi Mặc Dương rời đi, cậu cũng để lại một truyền thuyết của bản thân trong viện nghiên cứu quân sự số chín...

"Mẹ kiếp, vị hôn thê của tiến sĩ Hoán siêu đỉnh luôn! Tuy rằng thoạt nhìn có vẻ rất nhã nhặn, nhưng cậu ấy vừa đánh tiến sĩ Hoán lại vừa hôn sâu kiểu Pháp! Con mẹ nó, cuộc sống hàng ngày của bọ họ nhất định siêu, bùng, nổ!"