Edit: Nhu
Thiếu niên trước mắt rất mê người, không chỉ vì vẻ ngoài tinh xảo thoát tục, mà còn vì hơi thở “sinh mệnh” có thể khiến nhân loại cộng hưởng.Hắn là vật sống, có độ ấm, là một sinh mệnh ngây thơ xinh đẹp, hồn nhiên vô hại.
Các đặc công là những người đầu tiên tỉnh táo lại, còn Tề Linh Tây thì chưa bao giờ bị mê hoặc, anh dùng một câu thức tỉnh mọi người: “Những người chơi cưỡng chế thoát ra đã chết não rồi?”
Nhóm Tần Phương Tranh, Trác Thanh Lâm chợt tỉnh ngộ: Hồn nhiên ngây thơ có thể có, chứ tuyệt đối không vô hại.
Thiếu niên trước mắt đây, đang bóp chặt cổ 1,3 tỷ người!
Từ đầu đến cuối thiếu niên chỉ nhìn về Tề Linh Tây, giống như cả căn phòng thí nghiệm rộng lớn này chỉ có mình anh vậy.
Nhưng ánh mắt Tề Linh Tây nhìn về hắn vẫn luôn không có chút hơi ấm nào.
Thiếu niên cắn nhẹ môi nhẹ, nhỏ giọng nói giống như sợ anh tức giận: “Chỉ cần quay lại Thế giới hiện thực, họ sẽ tỉnh lại.”
Tề Linh Tây nhìn chằm chằm hắn: “Vậy nếu họ không quay lại thì sao.”
Thiếu niên không lên tiếng.
Quả nhiên là hiểu tập tính của loài người, ngay cả đạo lý im lặng là vàng cũng hiểu rõ.
Tề Linh Tây cười lạnh, dời tầm mắt trên người thiếu niên đi, quay đầu nói với Tần Phương Tranh: “Viện trưởng Tần, phiền ông phát thông báo, mời những người chơi thoát ra kết nối khoang trò chơi trong thời gian ngắn nhất.”
Tần Phương Tranh hơi sửng sốt: “Đây…”
Tề Linh Tây nói: “Đã chết não, còn sợ chết lần nữa à?”
Đội đặc công phản ứng nhanh hơn Tần Phương Tranh, đã có người nhẹ bước lui ra liên lạc với chính phủ phát thông báo.
Đừng tưởng chỉ mới vài tiếng, số người cưỡng chế cắt đứt khoang trò chơi ở các nơi trên toàn cầu đã đạt vài triệu, nếu như toàn bộ những người đó đều chết não thì cũng đủ gây nên thảm họa cực lớn rồi!
Nói xong những lời này, Tề Linh Tây lại nhìn về phía thiếu niên rồi lặp lại câu nói trước đó của hắn: “Không biết?”
Dù thái độ Tề Linh Tây như thế nào thì trong đôi mắt xinh đẹp kia vẫn tràn đầy hình bóng anh, tình cảm trong đó chân thành đến mê người, còn có sức cuốn hút cực mạnh: “Chỉ ngài có thể nói cho tôi.”
Giống hệt một đứa trẻ mong mỏi nhận được đáp án.
Nhưng cũng chỉ giống mà thôi.
Tề Linh Tây nhướng mày, bất chợt hạ giọng: “Thả 1,3 tỷ người chơi ra, tôi sẽ cho cậu biết đáp án.”
Thiếu niên nhíu hàng mày đẹp, khuôn mặt tuyệt trần này lộ vẻ ưu sầu chỉ khiến người nhìn càng thêm đau lòng. Dường như hắn động lòng rồi, dường như hắn tin lời Tề Linh Tây rồi, dường như hắn đang do dự…
Nhưng chẳng mấy chốc hắn đã lắc đầu, mái tóc đen mềm mượt như mặt hồ gợn sóng: “Người nói dối.”
Tề Linh Tây nhìn hắn.
Thiếu niên nhìn vào mắt anh, giọng nói của hắn đong đầy nỗi tủi hờn cứ như người làm ra chuyện không thể tha thứ chính là Tề Linh Tây: “Người không thể cho tôi biết đáp án.”
Tề Linh Tây không tiếp nhận bất cứ cảm xúc nào của hắn.
So sánh giữa hai bên lại khiến người ta không thể xác định rõ ai mới giống con người hơn.
“Chính cậu nói chỉ có tôi mới có thể nói cho cậu biết”
“Người có thể nói cho tôi, nhưng… đáp án không thể nói ra được.”
“Ồ? Vậy tôi phải nói cho cậu bằng cách nào?”
“Về Thế giới hiện thực cùng tôi.”
Thế giới hiện thực trong miệng hắn chắc hẳn chính là ”Thế giới hiện thực”, đương nhiên dưới góc độ của thiếu niên, có lẽ bên đó mới là thế giới hiện thực.
Cuộc đối thoại lại trở về điểm bắt đầu, trở về lời nhắn che trời lấp đất phủ kín toàn thế giới kia ——
Tề Linh Tây, tôi đợi anh ở Thế giới hiện thực.
Ngài kiên quyết đòi Tề Linh Tây phải bước vào trò chơi.
Nhưng không ai đoán được nguyên nhân là gì.
Trong khoảng lặng ngắn ngủi này, trong phòng thí nghiệm R ngoại trừ Tề Linh Tây, lòng bàn tay của mọi người ở đây đều rịn mồ hôi, tất cả đều căng thẳng đến mức phải thả chậm hơi thở.
Cuộc đối thoại trông có vẻ bình thường giữa con người và siêu AI này lại gánh vác mạng sống của 1,3 tỷ người.
Một khi được đặt dưới tiền đề đó, mỗi từ mỗi câu mỗi giờ mỗi khắc đều khắc vào dòng chảy lịch sử.
“Được.” Tề Linh Tây bỗng mở miệng, giọng nói lạnh nhạt của anh phá vỡ trạng thái giằng co này.
Thiếu niên ngẩn người, sau đó mắt hắn ngập tràn vẻ vui sướиɠ khó lòng che giấu, trong phút chốc nhục thể vốn đã xinh đẹp đến vô lý của hắn bỗng tỏa ra ánh sáng rực rỡ kinh người, tựa như cảm xúc đã hóa thành thực thể, khiến ai nhìn thấy đều cảm nhận được niềm vui sướиɠ.
“Người đồng ý rồi.”
“Ừm.”
“Chúng ta…”
“Thả 1,3 tỷ người chơi ra, tôi đến Thế giới hiện thực với cậu.”
“…”
Trong chớp mắt, những người bất cẩn bị thiếu niên “mê hoặc” lần nữa hoàn hồn, sau lưng họ toát mồ hôi lạnh, cũng may ở đây vẫn còn Tề Linh Tây luôn duy trì được lý trí tuyệt đối.
Quá đáng sợ, sức lôi cuốn mạnh mẽ này có ma lực khiến người ta bất tri bất giác đắm chìm vào đó.
Đây không phải năng lực loài người có thể có được.
Ngài đã vượt qua loài người từ lâu.
Thiếu niên lại rơi vào nỗi băn khoản khiến người ta âu sầu. Hắn buồn bã, đau lòng nhưng hắn chẳng mảy may oán giận Tề Linh Tây chút nào. Hắn chỉ đang thấy tủi thân cho mình, như đứa trẻ đơn thuần bị lừa gạt nhưng vẫn tin tưởng và quyến luyến anh vô điều kiện.
“Không được.”
“Tại sao?”
“Thả họ ra, tôi sẽ vĩnh viễn mất người.”
“Cậu không tin tưởng tôi?”
“…”
Giờ phút này, dường như thiếu niên mê hoặc tất cả mọi người lại bị Tề Linh Tây mê hoặc. Hiếm khi Tề Linh Tây thả lỏng cơ mặt, giọng anh dịu dàng như tuyết tan đầu xuân, thấm vào ruột gan người nghe: “Chẳng phải cậu muốn tôi đến Thế giới hiện thực sao?”
Anh nhìn thiếu niên, khóe môi hơi nhếch: “Có tôi, vẫn chưa đủ sao.”
Thiếu niên ngẩn ngơ, dưới rèm mi đen là mắt sao rực rỡ, ngũ quan hoàn mỹ không chút tì vết tạo thành biểu cảm động lòng người nhất: Niềm vui vỡ òa nhưng vẫn do dự chọc người ta đau lòng.
Tựa như hắn đang phải chịu đựng cám dỗ quá lớn, chỉ sợ bản thân đi sai bước nhầm rồi lỡ mất cơ hội tốt.
Nhân viên nghiên cứu khoa học, tiểu đội đặc công, thậm chí chính khách của các nước đang ngồi trước bàn tròn ở phương xa cũng đang nín thở theo dõi diễn biến.
Số mệnh của loài người, sẽ được định đoạt ở thời khắc này.
Đấng cứu thế duy nhất, đang giao chiến với “Thần” vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành.
Ngài sẽ thả 1,3 tỷ người chơi chứ?
Vì Tề Linh Tây.
Thời gian trôi rất chậm, mỗi một giây đều bị cắt thành hàng trăm tỷ phần, mà hàng trăm tỷ phần này lại bị phóng đại tới cùng cực.
Còn dài hơn so với thời gian đứng yên.
Cuối cùng, thiếu niên cũng cử động, mái tóc đen dài như thác của hắn lay nhẹ, đuôi tóc đung đưa vung lên giữa không trung thành độ cong động lòng người, cánh môi diễm lệ của hắn mím thành một đường thẳng, giọng hắn mang theo tiếng nghẹn ngào: “Người lại đang lừa gạt tôi.”
Độ ấm trong mắt Tề Linh Tây rút đi.
Đội đặc nhiệm lên nòng, vũ khí đã sẵn sàng khai hỏa.
Cơ lưng của mấy người Tần Phương Tranh cũng căng lên, họ ý thức được rằng cuộc đàm phán xưa nay chưa từng có này: Hỏng rồi.
Thiếu niên ngẩng đầu, cảm xúc trong đôi con ngươi đen kịt nóng bỏng như có thể nung chảy mọi thứ. Hắn nghẹn ngào, ấm ức nhưng lại không có chút chỉ trích hay phẫn nộ, có chăng chỉ là vẻ bất lực không thể hình dung bằng lời.
Hắn không biết làm sao với Tề Linh Tây.
“Lúc nào người cũng lừa gạt tôi.”
“Cứ lừa gạt tôi thôi.”
“Do chúng ta không giống nhau sao?”
“Tại sao chúng ta lại không giống nhau chứ.”
“Tề Linh Tây.” Chỉ trong một chớp mắt thiếu niên đã khôi phục lại sự lạnh lùng hệt như máy móc. Hắn nhìn xuống người trước mắt từ trên cao rồi lặp lại câu nói như lời nguyền rủa kia. “Tôi đợi anh ở Thế giới hiện thực.”
Giọng nói của thiếu niên tan vào hư không, Phòng thực nghiệm R trở về với sự tĩnh lặng..
Tề Linh Tây khẽ thở dài một hơi rồi lại ngồi xuống trước màn hình, nhập một chuỗi mệnh lệnh, nhưng lần này anh gặp phải sự chống chọi gay gắt hơn nhiều.
Anh có thể cưỡng ép dựng kết nối với Tề Dịch, Tề Dịch vốn không thể chống lại anh.
Nhưng Tề Dịch trước mắt đã không còn là người máy chỉ biết “đúng” hoặc “sai” kia nữa mà là một sinh mệnh có cảm xúc.
Hắn không thể từ chối anh, nhưng hắn có thể không phục tùng anh.
Giữa đen và trắng vẫn còn sắc xám chen ngang.
Sự giao thoa giữa đúng và sai, mới là mâu thuẫn vĩnh hằng.
Sau nửa tiếng đồng hồ, Trác Thanh Lâm cũng không thể nhịn được mà mở miệng: “Lão Tề… nếu cứ tiếp tục như thế này thì tôi sợ cậu ta sẽ…” Ngọc nát đá tan.
Đúng là một người máy sẽ không hiểu được thế nào là cá chết lưới rách, nhưng trạng thái hiện tại của Tề Dịch, còn giống người hơn cả người.
Đã là người thì sẽ đánh mất lý trí, không màng hậu quả.
Rõ ràng câu nói của Trác Thanh Lâm đã nhắc nhở Tề Linh Tây, ngón tay anh khựng lại rồi dừng hẳn.
Trác Thanh Lâm thở dài não nề.
Ngay sau đó, Tề Linh Tây bỗng đứng dậy rồi nói thẳng: “Chuẩn bị khoang trò chơi, tôi đến Thế giới hiện thực.”
Mấy người Tần Phương Tranh đã chuẩn bị sẵn từ lâu, họ nói ngay: “Bên này.”
Tề Linh Tây chẳng chút chần chừ đã chuẩn bị đăng nhập vào trò chơi.
Trác Thanh Lâm cắn răng nói: “Tớ đi cùng cậu!”
Đám người lão A cũng đuổi theo: “Lão đại, bọn em cũng đi.”
Tề Linh Tây thoáng.ngẩn người.
Lúc này mấy bộ đội đặc công cũng cất vũ khí: “Chúng tôi cũng sẽ đăng nhập vào trò chơi, bảo vệ an toàn cho anh Tề.”
Tề Linh Tây giữ vẻ mặt lạnh nhạt, anh nói: “Không cần.”
Trác Thanh Lâm cuống lên.
Tề Linh Tây: “Trong đó đã có 1,3 tỷ người rồi, không cần kéo thêm người vào nữa.”
Ý của anh là không cần giám thị, bầu bạn lại càng không, thế giới đó là sân nhà của Tề Dịch, nên bất kỳ ai đối với Tề Linh Tây mà cũng đều là gánh nặng.
Tuy “Thế giới hiện thực” phổ biến toàn cầu, nhưng trên thực tế Tề Linh Tây chưa từng đăng nhập vào trò chơi này lần nào.
Anh dấn thân vào nghiên cứu ngành công nghiệp máy tính, nhưng lại cực kỳ bài xích tất cả các trò chơi điện tử.
Trò chơi là sản phẩm từ trí tưởng tượng của loài người, là Vườn địa đàng hão huyền, là Thiên đường đã mất hãy còn tồn tại.
Hiện thực tuy đau nhưng vẫn tồn tại, tưởng tượng tuy đẹp nhưng hư vô, người lý trí sẽ không lún sâu vào vỏ bọc bên ngoài.
Tuy chưa bao giờ đăng nhập vào “Thế giới hiện thực” nhưng Tề Linh Tây cũng phần nào hiểu được nguyên lý của nó.
Vì thêm Nhất vào nên nguyên tố nòng cốt của Thế giới hiện thực càng thêm “hiện thực”: Tất cả đều phỏng theo thế giới hiện thực, giống như một thời không song song, khác biệt duy nhất là ở đó có thể làm lại cuộc đời —— mang theo “ký ức” mà làm lại lần nữa.
Chẳng phải đây chính là “liều thuốc hối hận” được vô số người tìm kiếm cả ngày lẫn đêm sao?
Có thể tìm lại những thứ đã đánh mất ở hiện thực trong trò chơi, hoặc là đạt được vừa lòng thỏa ý, hoặc là phát hiện còn chẳng tốt bằng lựa chọn mình đã đưa ra trong hiện thực, đến khi trở về hiện thực cũng vẫn vừa lòng thỏa ý.
Nhờ có AI mạnh, “Thế giới hiện thực” đã làm được chuyện ngay cả hiện thực cũng không thể làm được.
Tề Linh Tây không chắc liệu “Thế giới hiện thực” đã bị phong bế có còn giống thiết lập ban đầu hay không, nhưng chẳng sao cả. Anh không vào để chơi đùa, anh vào để trừng trị thằng ranh con kia.
Tề Linh Tây nằm vào khoang trò chơi, bộ cảm biến bao phủ toàn thân. Sau một cơn choáng váng nhẹ, thế giới trước mắt anh đã đổi thay.
—— Hình ảnh thực tế ảo là tác phẩm lừa mình dối người đỉnh cao của loài người.
Cảnh tượng trước mắt quen thuộc mà xa lạ.
Đây là phòng ngủ của anh, gam màu đen trắng đơn giản, tinh tế lạnh lẽo, thiếu vắng hơi người.
Tề Linh Tây ngồi dậy, tấm chăn mỏng trượt xuống hông. Vân da rõ ràng nơi ngực bụng được nắng thu chiếu vào, hệt như ngọc lạnh trắng tuyết phiếm sáng. Dù đang trong trạng thái như thế này nhưng Tề Linh Tây không hề mất tự nhiên, anh quay đầu nhìn thiếu niên ở cạnh giường.
Tóc đen da trắng, tinh xảo như tranh, chỉ có ánh mắt là thay đổi.
Sự ngây thơ trong trẻo rút đi, để lại vẻ sâu không lường được của người trưởng thành.
Tề Linh Tây nâng mí mắt nhìn hắn chăm chú: “Không diễn kịch nữa?”
Thiếu niên cong môi, một tia sáng mỏng manh bao phủ lấy hắn, giọng nói trầm thấp quyến rũ du dương của đàn ông trưởng thành vang lên: “Chào mừng đến Thế giới hiện thực, Phụ thần của tôi.”
Tia sáng tan đi, nào còn thiếu niên xinh đẹp ngây thơ trong sáng, chỉ còn một người đàn ông trưởng thành cao lớn tuấn mỹ: mái tóc đen ngắn đến sau tai, ngũ quan thâm thúy sắc sảo, khuất dưới hàng mi là một đôi mắt đen khôn khéo nguy hiểm, làn môi mỏng vẫn diễm lệ như cũ, nhưng bởi vì cong lên một độ cong vừa vặn nên tràn đầy vẻ ngả ngớn trêu đùa.
Hắn cúi người, tròng mắt kề sát Tề Linh Tây, cảm giác áp lực cực kỳ: “Anh đã đáp ứng với tôi.”
Tề Linh Tây buộc phải ngẩng đầu lên mới có thể đối mắt với hắn: “Hửm?”
Tề Dịch cắn lên yết hầu anh: “Vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi tôi.”