Chương 27

Ánh sáng trong phòng ảm đạm, ánh đèn bên ngoài hành lang xuyên qua lớp kính mờ mờ, miễn cưỡng chiếu sáng bức tranh minh họa thiếu nhi loang lổ trên vách tường.

Đầu mào gà cứng họng, ngơ ngác trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào thanh niên trước mặt. Dưới sự trùng kích mãnh liệt của cơn chấn động, não của hắn ta rối tung lên.

Hắn đã trải qua bốn phó bản, không còn là tên người mới gà mờ, do đó từng từ và khái niệm hắn đều hiểu được mà không gặp trở ngại nào. Nhưng cũng chính bởi vì thế mà hắn mới càng cảm thấy khó tin...

Dụ dỗ nhiều quỷ anh coi mình là "mẹ", lợi dụng lỗ hổng khái niệm thoát khỏi quy tắc, biến mình trở thành người mẹ thực sự có thể chi phối quỷ anh.

Đây khác gì câu "sai một nước đi thua cả ván cờ".

Rốt cuộc hắn phải là kẻ đáng sợ cỡ nào mới nghĩ ra được biện pháp táo bạo điên rồ ấy?

Thật sự quá kinh khủng.

Đầu mào gà đứng chết lặng, cảm thấy một cơn ớn lạnh chậm rãi bò dọc sống lưng, loại cảm giác sợ hãi mạnh mẽ này không đến từ lũ quái vật trong phó bản, mà trái lại, nó đến từ tên "con người" đang sống sờ sờ trước mặt.

Ôn Giản Ngôn móc điện thoại mở hậu trường Ác Mộng. Ngoài việc thẻ nhận dạng bị thay đổi và tích phân trong tài khoản tăng lên thì hắn còn nhìn thấy một dòng chữ nhỏ khác:

[Đếm ngược thời gian dị hóa của phó bản]

[00:10:00]

Lần trước là một giờ, lần này rút thẳng xuống còn 10 phút.

Ôn Giản Ngôn thở dài ngao ngán, hắn biết mà.

Dù sao ở phó bản Trường cấp ba Đức Tài hắn chỉ gϊếŧ chết một boss đã có thể khiến cho NPC dị hóa. Còn lần này hắn thẳng tay chọc vào bug, không chỉ khống chế tất cả quỷ anh mà còn khiến cho thời gian sinh tồn của mình trở nên không thể tính toán, e rằng phó bản dị hóa sẽ khắc nghiệt hơn lần trước.

Quên đi... dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn bị phó bản nhắm vào.

Nếu đã như vậy, hắn phải nắm chắc thời gian 10 phút trước khi dị hóa.

Ôn Giản Ngôn cất điện thoại vào túi, quay đầu nhìn đầu mào gà bên cạnh: "Đi thôi, chúng ta tranh thủ thời gian lúc này."

"Đi, đi đâu?"

Đầu mào gà còn chưa kịp hoàn hồn, ngơ ngác hỏi ngược lại.

Ôn Giản Ngôn trầm tư hai giây rồi đáp:

"Trước hết đến khu văn phòng tầng ba."

Nhân lúc dị hóa còn chưa xảy ra, hắn phải nhanh chóng tìm được văn phòng Lâm Thanh, xem xem bên trong có manh mối gì.

*

Trong đại sảnh streamer.

Dưới mái vòm huy hoàng lộng lẫy, quảng trường được chia thành các khu vực khác nhau, vô số dòng người đổ về, streamer thuộc các công hội nhân lúc rảnh rỗi chưa livestream thì làm giao dịch, giao lưu và giải trí.

Là một không gian quỷ dị hoàn toàn độc lập với thế giới, nơi này có vẻ vô cùng náo nhiệt bình yên, chỉ có màn hình ánh sáng lơ lửng giữa khoảng không báo hiệu chút điềm chẳng lành.

Bốn chữ [Giải trí đến chết] to đùng màu đỏ trôi nổi, lẳng lặng nhìn xuống không gian khổng lồ bên dưới

Mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ. Đột nhiên, một tiếng "Ting" vang trên mái vòm, âm thanh máy móc quen thuộc khiến cho tất cả những người đứng trong đại sảnh vô thức dừng lại động tác, đồng loạt nhìn về phía nguồn gốc của âm thanh.

"Kính thưa các streamer, hiện giờ phó bản cấp C [Bệnh viện Đa khoa Tư nhân Phúc Khang] đang mở chiêu mộ khẩn cấp, tích phân nhận được gấp đôi, thời hạn đăng ký là mười phút."

Trên màn hình ánh sáng treo lơ lửng giữa không trung, khẩu hiệu đỏ tươi như máu đã biến mất, thay vào đó là thời gian đếm ngược lập lòe:

[00:10:00]

Gì cơ?!

Đại sảnh streamer xôn xao, tất cả bọn họ nhìn nhau, thấy sự kinh ngạc xen lẫn phấn khích trên khuôn mặt những người còn lại.

Xác suất phó bản mở ra chức năng tạm thời chiêu mộ là rất thấp. Thường thì chỉ có hai loại khả năng: Một là, ngay sau khi phó bản vừa tiến hành, tỷ lệ tử vong của streamer lên tới hơn 90%. Trong trường hợp đó phó bản sẽ mở chiêu mộ tạm thời. Nhưng nó thường chỉ xuất hiện ở phó bản từ cấp A trở lên, hoặc là từ cấp D trở xuống... hoặc là phó bản quá khó, hoặc là streamer quá gà.

Có rất ít người đồng ý chấp nhận loại chiêu mộ trên, xét cho cùng thì thu nhập của phó bản cấp D quá ít, mà tỉ lệ tử vong của phó bản từ cấp A trở lên lại quá cao, cho dù tham gia cũng mất nhiều hơn được.

Và còn một loại khả năng khác là... TruyenHD

Phó bản xuất hiện thay đổi khó lường, streamer phá vỡ sự cân bằng tổng thể khiến phó bản không thể tự điều chỉnh, vì vậy cần chiêu mộ streamer mới để điều chỉnh cốt truyện mất cân bằng.

Loại tình huống này lý tưởng hơn nhiều.

Phần thưởng cao, rủi ro thấp. Miễn là hoàn thành nhiệm vụ được giao bởi hệ thống, hoặc là sắm vai nhân vật có trong kịch bản thì đã có thêm khoản thu nhập đáng kể.

Streamer trong toàn bộ quảng trường bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

"Thôi đừng nghĩ nữa."

Một streamer cũ lạnh lùng nhìn về phía streamer mới nóng lòng muốn thử, cười nhạo nói: "Cho dù muốn đi cũng không cướp được danh ngạch."

"Tại sao chứ?" Streamer mới nhíu mày, không phục hỏi ngược lại: "Không phải đây là phó bản cấp C sao? Vậy thì chắc chắn sẽ có giới hạn số lượng streamer cao cấp, cấp bậc quá cao không thể đi vào, nếu tất cả mọi người đều là streamer cấp thấp thì vì cớ gì tôi không được tranh?"

"Tất nhiên streamer cao cấp không có suất, vả lại bọn họ cũng không có hứng thú tiến vào."

Streamer cũ lắc đầu nói: "Nhưng công hội lớn sẽ không bỏ qua cơ hội mang rủi ro thấp lợi nhuận cao này. Chắc chắn bọn họ sẽ phái những streamer có cấp bậc tương đối thấp trong công hội mình, hoặc là bồi dưỡng người mới có tiềm năng cao đi vào, vừa là có thể rèn luyện, lại vừa có thể giảm bớt tỷ lệ thương vong... Chẳng lẽ cậu có lòng tin cướp được danh ngạch từ tay mấy công hội kia?"

Nói xong, streamer cũ chỉ tay về phía bảng xếp hạng công hội ở gần đó.

Thần Dụ, Ám Hỏa, Vĩnh Trụ.

Top 3 công hội đứng đầu bảng Vinh Quang, thoạt nhìn cao xa không thể chạm tới.

Streamer mới trầm mặc, âm thầm siết chặt nắm tay.

Streamer cũ nói: "Cậu cũng đừng không cam lòng, sớm muộn gì loại cơ hội này cũng đến với cậu."

Gã khẽ nheo mắt, ngẩng đầu nhìn thời gian đếm ngược đỏ như máu trên cao, lạnh nhạt tiếp lời: "Vả lại dù có xui xẻo tới đâu cũng thua tên streamer phá vỡ cân bằng phó bản... kẻ này chắc chắn sẽ phải chết."

*

Tầng 3 Bệnh viện Đa khoa Tư nhân Phúc Khang.

Ôn Giản Ngôn nhanh chóng tìm thấy khu vực văn phòng bác sĩ. Nhớ lại thông tin trên thẻ thân phận của Lâm Thanh, hắn dừng chân trước cửa một gian phòng làm việc.

Tấm biển treo trên cánh cửa đã bị gỡ xuống, để lại một mảng trắng nhỏ phía trên vách, viền mép của nó hơi ố vàng, hơi khác so với màu sắc xung quanh.

Chẳng lẽ là nơi này.

Ôn Giản Ngôn đẩy cửa vào trong.

Diện tích văn phòng không lớn nhưng rất sạch sẽ gọn gàng, phía trên móc áo treo một chiếc áo blouse, bên trong tủ sách có sách chuyên ngành liên quan tới phụ sản, mặt bàn sạch bóng, chỉ có mấy tập hồ sơ bệnh án xếp chồng lên nhau.

Mọi thứ ở đây đều bình thường đến không thể bình thường hơn.

Đầu mào gà đứng trước cửa, trong khi hắn ta còn đang lưỡng lự có nên đi vào hay không thì Ôn Giản Ngôn đã dứt khoát tiến vào, bắt đầu tìm kiếm một cách nhanh chóng có hiệu quả.

Hắn lần lượt mò tất cả các túi trên áo blouse, cẩn thận kiểm tra bên trong chiếc bình, mở hồ sơ khám bày trên bàn, tìm kiếm tường kép, tủ đựng quần áo, ngăn kéo bàn làm việc. Thậm chí là ngay cả những chỗ bắt mắt trong sách tham khảo chuyên ngành và hồ sơ bệnh án Ôn Giản Ngôn cũng không buông tha, vừa phát hiện điểm đáng ngờ liền dùng máy chụp lại.

"..." Đầu mào gà đứng bên cạnh trợn mắt há mồm nhìn động tác lục lọi điêu luyện của hắn, tức thì ngả mũ thán phục.

Có, có phải chuyên nghiệp quá mức rồi không?

Sau khi tiến hành lục soát toàn bộ căn phòng, Ôn Giản Ngôn đã nhận ra có điểm không thích hợp.

Nơi này quá sạch sẽ. Sách tham khảo chuyên ngành không có dấu vết được đọc hay ghi chú nào. Từng ca bệnh viết trong sách không có gì là đặc biệt, phổ biến đến độ không có giá trị tham khảo.

Không có dấu vết của công việc và cuộc sống, điều này thực sự có chút quái lạ.

Hoặc là là sau khi Lâm Thanh qua đời nơi này đã được dọn dẹp kỹ lưỡng và sắp xếp lại, hoặc là... nơi này không phải văn phòng làm việc thật sự của Lâm Thanh.

Ôn Giản Ngôn dừng lại, đứng ở chính giữa căn phòng, chìm đắm trong dòng suy tư. Hắn mở điện thoại ra lần nữa, nhìn đồng hồ đếm ngược trên màn hình.

[00:04:43]

Còn chưa đầy 5 phút nữa, không lẽ hắn đã bỏ qua nơi nào của tầng ba?

Ôn Giản Ngôn nhớ lại bản đồ tầng ba, đột nhiên giật mình... bên trên tầng ba vẫn còn một nơi rất quan trọng bị hắn quên..

Phòng sinh!

Nếu sản phụ tiến hành sinh sản bình thường sẽ không được đưa lên phòng giải phẫu tầng bốn, thay vào đó là phòng sinh trong khoa sản tầng ba.

Nó được xem như khu vực cốt lõi của toàn bộ tầng này, nếu như ở đây không có manh mối, vậy thì toàn bộ tầng ba cũng không có.

Nghĩ tới đây, Ôn Giản Ngôn xoay người chạy về phía phòng sinh bằng tốc độ nhanh nhất. Đầu mào gà bị động tác mau lẹ của hắn làm cho giật mình, sững người hai giây, đến khi hoàn hồn thì trong tầm mắt chỉ còn bóng lưng lao nhanh dần bỏ xa mình của Ôn Giản Ngôn.

"Uây, cao thủ chờ tôi với."

Đầu mào gà vội vàng đuổi theo.

Điều này không chỉ là vì quan hệ khế ước giữa hai bên, mà quan trọng hơn là, dựa theo kinh nghiệm trước đó thì hắn ta tin chắc Ôn Giản Ngôn chính là cao thủ.

Trong trường hợp trên, tất nhiên hắn phải ôm chặt đùi bự không buông.

Tiếng bước chân vội vã vang vọng khắp hành lang trống trải, ở giữa đêm khuya vắng vẻ nơi bệnh viện càng thêm rợn người. Chẳng mấy chốc, cánh cửa phòng sinh đã gần ngay trước mặt.

Theo khoảng cách dẫn được rút ngắn, Ôn Giản Ngôn ngửi thấy mùi máu tươi càng lúc càng nồng trong không khí.

Hắn thở hổn hển dừng chân, hai chữ [Phòng sinh] treo trên cao, lộ ra một màu màu xanh lam quỷ dị dưới ánh đèn.

Bước qua cửa lớn là văn phòng và trạm y tá trống không, tiến xa hơn nữa là phòng chờ sinh với diện tích rất rộng. Thường thì sản phụ gần sinh sẽ được đưa đến nơi này nghỉ ngơi, chờ tới khi cổ tử ©υиɠ mở thì được đẩy vào phòng sinh.

Giờ phút này, trong phòng chờ sinh không có một bóng người, chỉ có giường bệnh trống rỗng được xếp gọn gàng.

Lại đi thêm nữa là phòng sinh.

Cánh cửa phòng sinh đóng chặt lại, bên trên treo một tấm biển "Người thân xin dừng bước".

Phòng sinh của bệnh viện Phúc Khang được xây dựng từ rất lâu, khi đó còn chưa cho phép người thân theo cùng, tất cả người nhà đều phải đứng chờ bên ngoài phòng sinh.

Càng đi về trước ánh sáng càng mờ.

Khi Ôn Giản Ngôn tới bên cửa phòng sinh, ánh đèn trên đầu chỉ còn một bóng, tỏa ra ánh sáng yếu ớt, cứ như dòng điện chập chờn lúc tắt lúc lóe.

Mùi máu tanh nồng váng đầu trôi nổi trong không khí, giống như nơi đây vừa mới tiến hành một ca phẫu thuật, mùi máu còn chưa tản hết.

Cánh cửa phòng sinh đóng chặt không thể đẩy ra, cũng không có bất kỳ lỗ khóa nào để cạy mở.

Nhưng...

Ôn Giản Ngôn liếc mắt nhìn chỗ quẹt thẻ phía trước, ánh mắt không khỏi hơi khựng lại.

Hắn mở ba lô lấy phần thưởng thẻ từ nhận dạng sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhánh cấp khó ra.

Một tấm thẻ từ nhuốm máu xuất hiện trong lòng bàn tay Ôn Giản Ngôn, có lẽ chữ viết bên trên đã bị mài mòn hoặc bị ẩn sâu dưới vết máu, khiến cho người ta hoàn toàn không thể đọc được.

Hắn cầm thẻ kề sát máy quét...

"Tích."

Âm thanh nhẹ nhàng vang lên, cánh cửa phòng sinh chậm rãi mở rộng, để lộ lối đi đen ngòm.

Một giây sau, giọng nói máy móc quen thuộc vang bên tai: "Hoàn thành mở ra nhánh ẩn."

Bắt đầu từ chỗ thẻ tiếp xúc, một ít máu nâu màu đỏ bắt đầu loang ra. Dưới mặt đất, trên vách tường, khắp nơi đều có vết máu lốm đốm đậm nhạt. Có dấu vết giống như vết kéo lê, cũng có dấu vết máu bắn tung tóe, có vết máu cũ chỉ còn những vệt khô nâu, cũng có vết máu nhìn còn rất mới, giống như vừa mới văng lên, men theo vách tường chậm rãi trượt xuống.

Không biết từ bao giờ, phòng sinh trống trải đã chật kín "người".

Thực tế nói là con người cũng không đúng lắm.

Bất kể người nhà sản phụ mặc đồ bình thường đứng chờ bên ngoài phòng sinh hay là bác sĩ y tá mặc áo blouse trắng, tất cả bọn họ đều mang khuôn mặt trống rỗng không có ngũ quan

Đúng lúc này, một y tá đi về phía Ôn Giản Ngôn, khuôn mặt không có ngũ quan hướng thẳng qua hắn, nói bằng chất giọng đều đều:

"Bác sĩ Lâm, cô còn chờ cái gì nữa? Ca phẫu thuật sắp bắt đầu rồi."

Bác sĩ Lâm?

Ôn Giản Ngôn chợt nhận ra rằng, có lẽ vai diễn của mình trong bộ phim hoang đường nọ chính là "Lâm Thanh".

Hắn không đổi sắc gật đầu: "Được rồi, tôi sẽ vào ngay."

Ôn Giản Ngôn xoay người lại, phát hiện cánh cửa phòng sinh đã được mở sẵn, đèn khu khử trùng sáng rực.

Tất cả bác sĩ tham gia ca mổ đều phải thay quần áo phẫu thuật và khử trùng làm sạch ở đây, sau đó mới tiến vào khu vực phẫu thuật cuối. Khâu chuẩn bị thuốc và dụng cụ y tế cũng được thực hiện tại đây luôn.

Tuy nhiên, khu vực khử trùng của căn phòng này rất bẩn.

Vết máu trên tường ngày càng dày đậm, mặt đất ẩm ướt nhớp nháp tựa như một loại mô màu đỏ tươi nào đó, khi dẫm chân lên sẽ phát ra tiếng động lạ.

Đi vào sâu hơn chính là khu vực phẫu thuật, qua lớp kính mờ đυ.c phủ đầy máu tươi, Ôn Giản Ngôn có thể lờ mờ nhìn thấy bóng người di chuyển... dường như đây chính trận đỡ đẻ chờ hắn tiến hành.

"A a a a a..."

Tiếng thét thê lương tưởng như có thể xé thủng màng nhĩ phát ra từ phòng giải phẫu, khiến cho người nghe sởn da gà.

Ôn Giản Ngôn duy trì vẻ bình tĩnh, dưới sự hướng dẫn của y tá vô diện kia, hắn thay bộ đồ phẫu thuật, đeo găng tay dùng một lần màu xanh lam rồi bước vào trong.

Cánh cửa phòng sinh đã mở toang ra chờ hắn.

Diện tích bên trong lớn hơn hắn tưởng, tuy nhiên chỉ có một chùm đèn trên cao chiếu sáng chiếc giường mổ duy nhất ở giữa phòng, những nơi còn lại xung quanh chìm vào bóng tối, không thể nhìn thấy thứ gì.

Các y tá và bác sĩ vây quanh bàn mổ, cách lớp khẩu trang có thể nhận ra khuôn mặt không có ngũ quan bên dưới.

Chẳng biết từ lúc nào, tiếng la hét đã dừng lại, chỉ còn những tiếng lẩm bẩm nặng nề.

"Bác sĩ Lâm, cuối cùng cô cũng tới rồi."

Một trong số các bác sĩ nói: "Chúng tôi đang chờ cô."

Nói xong, gã nhường đường đi cho Ôn Giản Ngôn, sau đó lấy một con dao phẫu thuật sáng bóng từ trong khay đưa cho hắn: "Mời cô mổ chính."

Ôn Giản Ngôn cầm con dao mổ, quay đầu nhìn bàn phẫu thuật.

Tức thì, hơi thở của hắn như bị bóp nghẹn. Một người phụ nữ bị trói chặt trên giường sinh, hai tay cố định bên trên đỉnh đầu, cổ tay mài rách để lộ máu thịt, còn nom thấy cả xương trắng bên trong. Người cô nhễ nhại mồ hôi, tóc đen dính bết lên cổ, chiếc bụng to đùng giống như một quả bóng bay bơm căng, có thể nhìn thấy mạch máu xanh đỏ uốn lượn dưới làn da mỏng tới độ gần như trong suốt.

Hai chân cũng bị mở rộng để cố định, máu tươi chảy ra từ dưới áo choàng phẫu thuật, tụ thành vũng nhỏ ở dưới đất.

Một thứ hình thù kỳ lạ gì đó gồ lên trên bụng, giống như đang vùng vẫy dưới lớp da, cố hết sức mình thoát ra ngoài.

Đây là khuôn mặt thuộc về Lâm Thanh.

Môi cô bị khâu chặt bằng kim chỉ, nửa dưới khuôn mặt bị máu tươi nhuốm đỏ, con ngươi mở to nhìn Ôn Giản Ngôn chằm chằm, đôi môi bị khâu mấp máy, dường như muốn nói gì đó.

"Có chuyện gì vậy bác sĩ Lâm?" Một người vô diện hỏi: "Tại sao cô không dùng dao?"

Con dao phẫu thuật trong tay hắn phản xạ ánh sáng lạnh lẽo dưới bóng đèn, như đang âm thầm thúc giục.

Hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi tiến về phía trước, đứng ở bên cạnh giường sinh.

Mặc dù không có ngũ quan, song Ôn Giản Ngôn vẫn cảm giác được tất cả y tá bác sĩ đều đang nhìn mình chằm chằm, chờ đợi khoảnh khắc hắn xuống tay mổ bụng Lâm Thanh.

Ánh sáng lạnh lẽo từ thân dao phẫu thuật lóe lên, ngón tay thon dài nắm chặt cán dao không hề ngần ngại, chuẩn xác rạch xuống...

Ngay giây sau, mũi dao nhanh chóng cắt đứt từng sợi chỉ nhỏ trên môi Lâm Thanh. Máu tươi phun ra nhiều hơn, nhưng dường như cô không hề nhận ra nó.

Lâm Thanh hoảng sợ run rẩy mở to mắt, hét lên với Ôn Giản Ngôn:

"Tầng ngầm 2."

Có vẻ cô còn muốn nói gì đó, tuy nhiên một luồng sáng lạnh đột nhiên xẹt qua.

Con ngươi của Ôn Giản Ngôn khẽ run lên.

Cơ thể Lâm Thanh co giật, chiếc đầu chậm rãi ngửa hẳn ra sau, máu tươi trào ra từ trong cổ họng bị cắt, nháy mắt mất đi hơi thở.

Tên bác sĩ đứng phía đối diện thu hồi con dao phẫu thuật nhuốm máu, dùng khuôn mặt không có ngũ quan nhìn Ôn Giản Ngôn chằm chặp, lạnh lùng nói: "Lâm Thanh, cô làm tôi quá thất vọng."

"Nếu cái "đất ấm" này đã trở nên vô dụng, vậy thì cô chính là người tiếp theo."

Đám người vô diện xung quanh bắt đầu xông lên, ra sức vươn tay về phía hắn, dường như muốn tóm gọn Ôn Giản Ngôn.

"A a a a a a a a a..."

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp phòng, người vô diện nắm chặt tay Ôn Giản Ngôn nhanh chóng buông ra. Trên bàn tay gã xuất hiện một vết cắn nhỏ màu xanh tím, giống như dấu vết trẻ con cắn mạnh.

"Có chuyện gì vậy?"

Trên bàn giải phẫu, thi thể Lâm Thanh chết không nhắm mắt nằm lẳng lặng dưới ánh đèn, đồng tử u ám nhìn về phía họ, tuy nhiên chiếc bụng nhô cao của cô vẫn vặn vẹo chuyển động như cũ, biên độ ngày càng mạnh hơn, thậm chí là càng trở nên kịch liệt.

"Roẹt..."

Là tiếng da thịt bị xé rách, có thứ gì đó chui ra từ bụng thi thể.

Một cục máu thịt nhìn Ôn Giản Ngôn: "..."

Đoạn, nó quay đầu lại chui vào trong bụng thi thể, giống như chưa từng xuất hiện.

"Không, không thể nào, sao có thể chứ!"

Cảnh tượng trước mặt quá giật gân, người vô diện kia thảng thốt nói. Gã vô thức lùi về phía sau hai bước, dùng ánh mắt không dám tin nhìn chằm chằm vào vẻ mặt tái nhợt ốm yếu của chàng trai:

"Đó là thứ gì?"

Ôn Giản Ngôn móc một nắm kẹo từ trong túi mình.

Sau đó, vô số bàn tay nhỏ bé vô hình tranh giành, chẳng mấy chốc chỉ còn vỏ kẹo sót lại.

"Ồ, ông hỏi chúng nó?"

Hắn dùng khuôn mặt dịu dàng trả lời, con ngươi hổ phách ban đầu nhiễm phải quỷ khí đã biến thành một màu đen thăm thẳm, sâu không thấy đáy, khóe môi trắng bệch nhếch lên, lộ ra nụ cười tủm tỉm vui vẻ:

"Tất nhiên là con của tôi chứ còn gì."

Hết chương 27