Chương 1: Viện điều dưỡng Cuộc Sống Hoàn Mỹ (1)

Trạm xe buýt 1044.

Đây là một trạm xe buýt cũ trong vùng bỏ hoang, sương mù dày đặc bao phủ bốn phía, chỉ có một ngọn đèn nhỏ đang yếu ớt chiếu sáng trên trạm xe buýt, miễn cưỡng chiếu sáng được một khoảng nhỏ.

Trong trạm xe buýt, một đám người đối mặt nhìn nhau, dường như bọn họ đang không hiểu tại sao mình lại ở đây, bất kỳ ai đều có thể nhìn thấy vẻ sợ hãi luống cuống trong mắt những người còn lại.

"Sao đột nhiên tôi lại tới đây? Đây là đâu?"

"Sao xung quanh lại nhiều sương mù vậy, không thấy được gì hết."

"Không phải chúng ta bị chọn trúng rồi đấy chứ?"

"Cái gì chọn chúng?"

"Trò chơi cấm kỵ.."

Vừa thốt lên bốn chữ này, trạm xe buýt bỗng chốc an tĩnh lại. Khoảng chừng một phút sau, có một nữ sinh gần như không thể kiên trì nổi nữa, khóc nấc lên.

"Hu hu hu, tôi muốn về nhà, tôi không muốn chết.."

"Khóc cái gì mà khóc, phiền chết đi được." Người đàn ông đứng dựa một bên đột nhiên lên tiếng, ánh mắt anh ta hung ác, hung dữ nói, "Mẹ mày, mày mà còn khóc nữa là tao gϊếŧ chết mày đấy."

Nữ sinh kia vốn đã thấy hoang mang lo sợ vì đột nhiên bị đưa tới đây, giờ lại còn bị hù dọa như vậy nên sắc mặt cô ta càng thêm trắng bệch, dẩu môi không dám khóc thành tiếng nữa nhưng vẫn không nhịn được mà thút thít.

Người đàn ông uy hϊếp nữ sinh kia có vóc người rất cao lớn thô kệch, anh ta mặc một bộ vest gile đen dựa ở đằng đó như một tòa núi nhỏ. Ánh mắt anh ta đảo qua tất cả mọi người, những người xung quanh vô thức trốn tránh ánh mắt anh ta đồng thời dịch qua một bên kéo giãn khoảng cách với anh ta.

"Ngu xuẩn."

Người đàn ông mặc vest gile xùy một tiếng rồi sờ sờ túi quần nhưng hình như anh ta phát hiện ra trong túi quần không có gì nên lại nặng nề hừ một cái, không để ý tới những người khác nữa.

Có lẽ vì người đàn ông mặc vest gile quá đáng sợ nên trạm xe buýt lại yên tĩnh một cách quỷ dị mất một lúc.

Một hồi lâu sau, cuối cùng cũng có một thanh niên mặt trắng bệch run lẩy bẩy lên tiếng: "Tại sao.. Tại sao lại là tôi."

Một thanh niên khác bên cạnh có lẽ đã chấp nhận sự thật này, "Còn vì sao nữa, xui xẻo bị chọn trúng chứ sao."

Cậu ta vừa nói xong, rất nhiều người ở đây mặt xám như tro hệt như tận thế buông xuống.

Bọn họ không hiểu tại sao mình lại xui xẻo đến mức bị trò chơi cấm kỵ chọn phải.

Cái trò chơi bách tử nhất sinh này rất đáng sợ.

***

Năm năm trước, trò chơi cấm kỵ giáng xuống các thành phố lớn trên toàn cầu .

Những người không may được chọn sẽ tiến vào trò chơi cấm kỵ, tham gia cái gọi là phó bản của trò chơi. Mà quy tắc qua ải của trò chơi chỉ có một, đó là sống sót.

Phó bản có rất nhiều loại, nhưng chủ đề vĩnh viễn không thay đổi, đó là sinh tồn.

Chỉ có sống sót, mới có thể rời khỏi phó bản. Tuy rằng... kế tiếp chẳng qua cũng là tiếp tục giãy dụa tìm cách sống sót trong hết phó bản này đến phó bản khác thôi.

Giới hạn duy nhất của trò chơi cấm kỵ là tuổi tác. Những người dưới 10 tuổi và trên 65 tuổi sẽ không được chọn. Ngoài ra, bất cứ ai cũng có thể trở thành người tham gia trò chơi.

Sau cơn hoảng loạn lúc đầu, mọi người đành phải chấp nhận hiện thực này. Từ đó, trò chơi cấm kỵ dần dần dung nhập vào cuộc sống của mọi người, sớm chiều làm bạn.

Thế nhưng, vẫn có rất nhiều người ôm tâm lý may mắn. Họ cho rằng mình sẽ không xui xẻo đến nỗi trở thành người được chọn.

Giờ đây, địa ngục giáng xuống và họ trở thành những người bất hạnh.

***

"Chúng ta có thể sống sót ra ngoài không?” Một cô gái mặc váy ngắn, đeo một cái ba lô gấu nhỏ trên lưng. Cô hoảng sợ nắm tay bạn trai bên cạnh.

Chàng trai lập tức an ủi cô: "Đừng sợ Kỳ Kỳ, anh sẽ bảo vệ em."

Thấy bạn trai có trách nhiệm như thế, trong lòng Phó Kỳ Kỳ an tâm hơn nhiều. Cô nắm chặt tay bạn trai hấp thu cảm giác an toàn.

"Ha..."

Phó Kỳ Kỳ đang lo sợ còn chưa kịp bình tĩnh lại, chợt nghe thấy một tiếng cười khẽ vang lên phía sau mình. Tiếp theo là một tràng tiếng cười quái dị, thần kinh.

"Ha ha ha... Ha ha ha..."

Trong hoàn cảnh như vậy, tiếng cười thần kinh này khiến người ta rợn tóc gáy, một cảm giác ngột ngạt khủng khϊếp bao trùm lấy họ.

Phó Kỳ Kỳ nắm chặt tay bạn trai, muốn hét lên nhưng trong cổ họng giống như bị nhét bông, không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.

Bạn trai Tưởng Lượng cũng chẳng khá hơn là bao. Hai người thậm chí không nhấc nổi chân để chạy trốn. Họ cứng ngắc xoay cổ, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Bên cạnh bọn họ là bảng quảng cáo của trạm xe buýt. Đập vào mắt chính là người phát ngôn quảng cáo bị những vết màu đen bôi bẩn, bên trên dán lộn xộn đủ loại quảng cáo nhỏ.

Tiếng cười vẫn còn tiếp tục bên tai, Phó Kỳ Kỳ nuốt khan, cúi đầu nhìn xuống phía dưới.

Trên mặt đất đối diện với bảng quảng cáo có một bóng đen, theo tiếng cười quái dị, cái bóng đó đang run rẩy...

Không chỉ có mình Phó Kỳ Kỳ nhìn thấy. Lúc này ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cái bóng đó.

"Không... không phải nói tân thủ có... có thời gian bảo vệ sao? Làm sao... làm sao có thể trực tiếp gặp phải quái vật vậy?!" Cuối cùng có người hoảng sợ gào lên.

"Bây giờ chúng ta còn chưa tiến vào phó bản, hẳn là không có quái vật." Người đàn ông trung niên nói chuyện ăn mặc chỉnh tề, giọng điệu bình tĩnh kiên định, "Nơi này không nên xuất hiện quái vật."

“……”

Nếu không phải quái vật... thì là người chơi à?

Nhưng người chơi ai lại cười cái kiểu quỷ quái này?

Dọa ai đấy hả?

Người đàn ông mặc vest gile rất dạn, trực tiếp đi vòng qua.

Anh ta liếc mắt nhìn thấy người đứng đằng kia.

Là một cô gái.

Một cô gái trông rất xinh đẹp.

Cô gái mặc một chiếc áo khoác màu đen dài. Khi anh ta xuất hiện, nụ cười quái dị trên mặt cô cũng dừng lại, rồi dần dần biến mất. Cô hơi ngước mắt nhìn qua.

Tia sáng lấp lánh rơi vào trong đôi mắt đen kịt đó cũng không thể phản chiếu ra một chút ánh sáng nào. Cộng thêm sắc mặt hơi tái nhợt, có một loại cảm giác u ám khó hiểu.

Mặc dù người đàn ông mặc vest gile cảm thấy cô gái này có chút kì quái, nhưng vẫn cười khẩy: "Giả thần giả quỷ!"

Người đàn ông trung niên cũng tới, nhìn đánh giá cô gái, "Người chơi à?"

"Người chơi?" Cô gái hé đôi môi nhợt nhạt lặp lại lời của người đàn ông trung niên. Không biết đang suy nghĩ cái gì, một lúc lâu cô mới nhẹ nhàng đáp: "Phải không?"

“……”

Phải thì phải, không phải thì không phải, chứ phải không là thế nào?

Cô thậm chí còn không chắc mình có phải là người chơi hay không à?!

Vừa mới vào phó bản đã bị dọa điên rồi sao? Hay là đầu óc cô vốn không bình thường...

Người đàn ông trung niên thăm dò hỏi: "Tại sao cô lại trốn ở đây?"

"Trốn?" Cô gái đút tay vào túi áo khoác, giọng hơi cao: "Tôi luôn ở đây, chẳng qua là mấy người không phát hiện mà thôi."

Tất cả mọi người xuất hiện ở trước tấm bảng trạm xe buýt. Sau đó những người chơi mới lại lâm vào sợ hãi do đột nhiên bị kéo vào trò chơi. Cho nên quả thực không có ai đi ra phía sau.

Nhưng lúc ấy tất cả mọi người ở phía trước nói chuyện, cô cũng không đi ra...

Ngân Tô kéo áo khoác lại đi ra khỏi bảng quảng cáo.

Người đàn ông mặc vest gile và người đàn ông trung niên một trước một sau đi theo cô ra ngoài. Hai người đều duy trì khoảng cách nhất định với cô, rõ ràng là đang cảnh giác đề phòng cô.

Gặp người chơi mới gào khóc không ngừng không đáng sợ, chỉ sợ gặp phải loại người chơi bệnh thần kinh khó hiểu này.

Bởi vì những người chơi chỉ biết gào khóc thì cơ bản chết đều là chính bọn họ. Nhưng người chơi bệnh thần kinh thì thể nào cũng sẽ mang đồng đội ra tế trời...

Ngân Tô rất tự giác bước sang một bên, không tham gia vào đại gia đình đang tụ tập.

Ánh mắt mọi người không tự chủ được dõi theo cô.

Ngân Tô rất được chú ý: "......"

Cảm nhận được ánh mắt "nhiệt tình" của mọi người, Ngân Tô suy nghĩ một chút, vẫn là nở nụ cười lịch sự chào hỏi, "Chào mọi người. Rất vui được gặp mọi người."

Cô đúng là vui thật nha.