Chương 18: Địa ngục trần gian

Sáng sớm, cả hai còn đang chìm trong mộng thì bị một hồi chuông điện thoại đánh thức.

Chu Mục Thâm tỉnh dậy trước. Đêm qua cậu ngủ không yên ổn, trong mơ chớp nháy xuất hiện rất nhiều cảnh tượng xa lạ cùng với rất nhiều người, nhưng cậu lại chỉ nhận ra Lương Tiềm và Thư Việt.

Cậu giống như người ngoài đứng xem, ở một bên quan sát, cố gắng mở lớn đôi mắt muốn nhìn rõ ràng hơn một chút, bỗng một cơn đau đầu khủng khϊếp ập đến, tiếp theo liền nghe được một chuỗi âm thanh.

Trước khi bắt máy, Lương Tiềm cáu kỉnh liếc nhìn thời gian, còn chưa đến tám giờ, hắn nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, mẹ nó lại là thằng quỷ Thư Việt âm hồn không tan đáng ghét.

Cơn bực bội khi thức dậy làm cách nào cũng không áp chế được, Lương Tiềm không thèm quan tâm mắng sảng một lúc lâu mới bấm nhận hỏi chuyện gì.

Đầu dây bên kia Thư Việt vẫn là thói quen tốt tính, không thèm so đo với hắn, cùng hắn kiểm tra lại lịch trình du lịch. Tuy rằng điểm đến của bọn họ giống nhau, nhưng vé máy bay và khách sạn vẫn chưa thống nhất. Vé bay đặt quá muộn, hiện tại vẫn chưa quyết định được chỗ ở, có khả năng phải thay đổi.

Cơn đau đầu từ từ giảm bớt, Chu Mục Thâm dịch dịch một chút vào l*иg ngực Lương Tiềm, hôn lên yết hầu hắn, lỗ tai nhích về phía trên cùng nghe điện thoại. Bực bội của Lương Tiềm vốn đã giảm bớt, bây giờ càng thêm biến mất sạch sẽ, hắn miễn cường duy trì biểu cảm bình thường trò chuyện với Thư Việt.

“Tối mai lên máy bay, đến nơi ngủ lại thành phố một đêm, ngày hôm sau sẽ ngồi thuyền ra đảo, ở homestay tại đó luôn, khu phía Bắc, tên là homestay Ngải Nhĩ.”

Chu Mục Thâm nghi hoặc ngẩng đầu, há miệng muốn nhắc nhở Lương Tiềm sai rồi, bị hắn vươn ngón tay đè môi chặn lại, không cho lên tiếng.

Bọn họ vốn đã đặt chỗ từ sớm, nhưng là không phải homestay Ngải Nhĩ khu Bắc, mà là nhà trọ Bách Xuyên khu nam. Nơi này là do Chu Mục Thâm chọn, lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã vô cùng thích, gian phòng trang trí đơn giản, cổ xưa, tràn ngập phong tình, giữa một rừng kiến trúc phong cách châu Âu tươi trẻ đã thành công hấp dẫn sự chú ý của Chu Mục Thâm.

Nhưng dù có nói cho Thư Việt thì bọn họ cũng không đặt được, bởi vì mùa hè du khách lên đảo rất đông, thời điểm bọn Chu Mục Thâm liên hệ với chủ nhà trọ cũng chỉ còn lại duy nhất một phòng giường đôi này, đây là do khách thuê đột ngột thay đổi lịch trình, bọn họ may mắn mới giành được.

Lương Tiềm cúp điện thoại, muốn ôm người ngủ tiếp một giấc, bị Chu Mục Thâm tránh được, hỏi: “Sao cậu lại lừa tiểu Thư?”

“Em với tôi lần đầu tiên đi du lịch, còn muốn đem theo hai cái bóng đèn?” Lương Tiềm hừ lạnh.

“Nhưng là……” Hiện giờ Lương Tiềm chiếm vị trí số một trong lòng Chu Mục Thâm, cậu đương nhiên cũng muốn ở riêng với hắn, nhưng lúc trước đã cùng Thư Việt bàn bạc xong rồi, bây giờ lại thay đổi, Chu Mục Thâm có chút lo lắng, “Dù sao cũng không thể lừa người, lỡ như làm tiểu Thư nổi giận thì sao?”

“Hừ, em đừng lo lắng”, Lương Tiềm một chút cảm giác áy náy cũng không có. Hắn có thể đồng ý cùng đi chơi với tên kia vào ban ngày, nhưng buổi tối còn muốn ở gần nhau thì không thể chấp nhận, “Người là tôi lừa, cậu ta muốn trút giận thì tới tìm tôi, đánh một trận là xong.”

Nói đến đánh nhau, Lương Tiềm có chút lo lắng. Thư Việt là một đứa hung ác, mặc dù hắn cực kì không muốn thừa nhận, nhưng may là Thư Việt tập trung học hành, bằng không địa vị giáo bá của hắn sẽ nguy mất. Về sau nếu đánh nhau thật, bạn trai của tên kia cũng không phải kẻ hiền lành gì, hắn một đấu hai, tuyệt đối đánh không lại, sợ rằng bí mật không thể chịu đau của hắn sẽ giấu không được. Nếu để Chu Mục Thâm biết chuyện, ghét bỏ hắn thì làm sao bây giờ!

Không được, nhất định không thể đánh nhau, ít nhất ở trước mặt Chu Mục Thâm tuyệt đối không thể khóc!



Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, đầu óc Chu Mục Thâm vẫn rất hỗn loạn không rõ ràng, ký ức vừa mới nhen nhóm trong đầu lần nữa phủ đầy bụi.

Cả hai ăn sáng xong liền xuất phát, đón taxi đến nơi ở của Nhậm Lệ, cũng là ngôi nhà trước kia của Chu Mục Thâm.

Gần một giờ sau xe đến nơi, Lương Tiềm trả tiền xe xuống trước, tiện tay giữ cửa, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy người xuống. Hắn cúi người, trông thấy cậu còn đang ngồi ngẩn ra.

“Còn thất thần làm gì, nhanh xuống xe thôi.” Lương Tiềm nói.

“Ừm.” Không biết vì sao, càng đến gần, trong lòng Chu Mục Thâm càng hoảng sợ, đại não bắt đầu gào thét, hỗn loạn và đau đớn, tựa như cậu không phải ở trong khu dân cư, mà đang ở địa ngục trần gian.

Chu Mục Thâm nói xin lỗi với bác tài, hít sâu một hơi rồi xuống xe, một phen nắm chặt lấy tay Lương Tiềm, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.

“Xảy ra chuyện gì?” Lúc này Lương Tiềm cũng phát hiện cậu không ổn, dùng sức nắm lại, chần chờ hỏi, “Em nhớ tới cái gì sao?”

Chu Mục Thâm khuôn mặt trắng bệch lắc đầu.

“Khó chịu sao? Đúng thật là không nên mang em theo”, Lương Tiềm đau lòng muốn chết, tài xế taxi không biết vì sao vẫn chưa rời đi, hắn trầm giọng thương lượng với cậu, “Nếu không em đi về trước, đợi tôi lấy được chứng minh thư sẽ lập tức quay lại.”

“Tớ không muốn!” Rời khỏi Lương Tiềm so với việc ngồi ngốc ở chỗ này còn khiến Chu Mục Thâm khó chịu hơn. Cậu cố gắng tỉnh táo lại một chút, hướng Lương Tiềm cười cười, “Tớ không sao, không khó chịu, chúng ta đi thôi.”

Lương Tiềm cau mày nhìn cậu, rõ ràng không tin.

Chu Mục Thâm giật nhẹ cánh tay hắn, lộ ra vẻ mặt cầu xin, chưa đến hai giây, Lương Tiềm đã tước vũ khí đầu hàng.



Một đường lên lầu tìm được nơi ở của Nhậm Lệ, vốn dĩ đã giao hẹn trước Chu Mục Thâm không thể lên lầu, nhưng Lương Tiềm ngược lại không thấy yên tâm, suy nghĩ nửa phút, cuối cùng quyết định kéo người theo, tại khoảng trống nơi hai tầng lầu giao nhau đem Chu Mục Thâm đẩy vào trong góc.

“Ngoan ngoãn trốn ở chỗ này, một lát nữa cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không cho em lên tiếng, càng không được đi lên, em làm được không?”

“Nhưng……”

“Không nghe lời?”

Biểu cảm và giọng điệu của Lương Tiềm rất nhẹ nhàng, nhưng Chu Mục Thâm biết đây là tử lệnh. Cậu không có thêm phản kháng vô ích nào nữa, gật gật đầu đáp ứng.

Lương Tiềm lên lầu, đến nơi quay đầu nhìn lại, xác định chắc chắn không nhìn thấy người mới đưa tay gõ cửa, qua khoảng chừng ba phút mới có người chầm chậm mở ra.

Người mở cửa là Nhậm Lệ, tinh thần của bà rất kém, tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đờ đẫn, môi khô khốc đến bong da, so với hai tháng trước tựa như đã già thêm mười tuổi.

Lương Tiềm nhướng mày, trong lòng có chút kinh ngạc nhưng nội tâm không hề dao động. Hắn vốn dĩ cũng không phải người tốt bụng, hơn nữa lúc trước Nhậm Lệ đối xử với Chu Mục Thâm như thế nào, khoản nợ này hắn còn chưa tính sổ đâu, làm sao có thể đồng tình.

Không muốn nhiều lời vô nghĩa với bà ta, Lương Tiềm trực tiếp nói rõ mục đích đến của mình, “Phiền bà đưa chứng minh thư của Chu Mục Thâm cho tôi.”

Ánh mắt hỗn độn của Nhậm Lệ di chuyển lên, rơi vào trên mặt người phía trước, sau khi thấy rõ người, đôi đồng tử dần dần giãn ra, hô hấp trở nên nặng nề. Bà ta dùng ánh mắt như nhìn kẻ thù gϊếŧ cha đối diện Lương Tiềm, âm thanh kích động bén nhọn vang lên.

“Là mày, có phải là mày làm hay không! Chu Mục Thâm đâu? Tên tạp chủng kia đâu! Chu gia chúng tao ngậm đắng nuốt cay nuôi nó khôn lớn, nó báo đáp cha mẹ ruột của mình như vậy sao! Cư nhiên, cư nhiên giúp đỡ người ngoài đuổi tận gϊếŧ tuyệt, nó đúng là hiếu thuận. Tao đáng lẽ không nên đưa nó đi bệnh viện, lúc đó ở quê không nên buông tha cho nó, nên đem nó bóp chết đi!”

“Bà mẹ nó câm miệng cho tôi, ngậm đắng nuốt cay sao, cha mẹ ruột sao, bà lại còn nói ra được.” Lương Tiềm nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Nhậm Lệ, hiện giờ hắn rất muốn bóp chết người phụ nữ trước mặt này, “Em ấy cái gì cũng không biết, bà muốn trả thù thì cứ trả thù tôi. Bây giờ đưa chứng minh thư của em ấy cho tôi.”

Chu Mục Thâm đang ở dưới, cậu nghe thấy không biết sẽ có phản ứng gì, hắn phải tranh thủ giải quyết cho nhanh.

“Thế nào, có được chứng minh thư thì có thể làm người sao?” Khuôn mặt Nhậm Lệ hiện lên vẻ dữ tợn, trạng thái tinh thần rất không bình thường, “Nó không xứng, tao chỉ cần nghĩ đến việc mình đã sinh dưỡng ra một tên biếи ŧɦái liền cảm thấy ghê tởm buồn nôn. Bởi vì nó, bởi vì mày, bởi vì mối quan hệ bẩn thỉu của chúng mày! Sự nghiệp tao theo đuổi cả đời cũng bị hủy hoại, mất hết thể diện, đồng nghiệp cũ gây khó dễ, hàng xóm láng giềng chỉ trỏ bàn tán, không dám ngẩng đầu, tất cả đều do nó, đều do nó!”

Lương Tiềm siết chặt nắm đấm, cực lực khống chế cơn giận dữ của mình, hắn cùng một kẻ điên căn bản không thể nói chuyện. Ba Chu xuất hiện phía sau Nhậm Lệ, tình trạng của ông cũng rất kém, nhưng so với Nhậm Lệ bình thường hơn. Ông ta vẻ mặt vô cảm liếc Lương Tiềm một cái, lại xoay người trở vào phòng.

“…… Tiểu Chu? Con trở lại rồi à? Đứng ở đây làm gì?”

Ông chú hàng xóm dưới lầu hỏi một câu, không nghe cậu trả lời. Nghĩ đến lời đồn lan truyền thời gian gần đây trong tiểu khu, ông ta chán ghét liếc mắt mình cậu thiếu niên, mắng một câu biếи ŧɦái rồi mở cửa vào nhà.

Nhậm Lệ cứng ngắc xoay người nhìn xuống dưới, tiến về bên phải một bước, bị Lương Tiềm nghiêng người chặn lại, nhưng rốt cuộc vẫn nhìn thấy. Chu Mục Thâm đúng lúc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt bà ta liền giống như thỏ con hoảng hốt, kinh sợ núp vào.

“Về nhà rồi sao còn không lên? Không nhớ mẹ sao? Mẹ rất nhớ con.” Nhậm Lệ ha ha nở nụ cười, trong mắt là hận ý thấu xương, lời nói ra miệng lại dịu dàng ôn nhu chưa từng có, “Con trai ngoan, mau đi lên.”

“Tại sao không nói lời nào, tao bảo mày lên đây! Mau cút lên!” Nhậm Lệ dần dần mất khống chế, muốn đẩy Lương Tiềm đang kèm chặt trước mặt ra, nhưng hắn lại chặt chẽ đứng ở nơi đó, không để cho bà ta có cơ hội.

Nhậm Lệ giống như phát điên, bắt đầu liều mạng giãy giụa. Lương Tiềm vừa thối lui đến cầu thang suýt chút nữa bị bà ta đẩy xuống, may là có người ở phía sau giữ lại thân thể hắn, còn hung hăng đẩy Nhậm Lệ một cái.

Lương Tiềm lập tức kéo cậu ra sau lưng mình, bày ra tư thế tuyệt đối bảo hộ đứng phía trước cậu.

“Không cho phép bà làm tổn thương cậu ấy.” Chu Mục Thâm trừng mắt với Nhậm Lệ, gằn từng chữ.

Vừa rồi cậu bị cảnh tượng trước mặt doạ cho sợ chết khϊếp. Nếu…… Nếu Lương Tiềm ngã xuống, cậu không dám tưởng tượng sẽ gây ra hậu quả gì. Giờ khắc này, hận ý đối với Nhậm Lệ đã lấn át cả nỗi sợ hãi.

Cậu từng nói, cậu phải bảo vệ Lương Tiềm.

“Chu Mục Thâm mày… Mày được lắm, mày đối xử với mẹ ruột của mình như vậy, không sợ bị trời phạt hay sao?!” Hai mắt Nhậm Lệ như muốn nứt toạc, cả khuôn mặt âm lãnh đến đáng sợ. Bà ta không còn giữ được lý trí, miệng liên tục tuôn ra lời mắng mỏ bén nhọn, xông tới vừa cào vừa đá, hệt như người đàn bà đanh đá ngoài đường, không còn bất kì ngôn ngữ gì có thể diễn tả.

Lương Tiềm cho dù có khốn nạn thế nào cũng không đến mức động tay động chân đánh phụ nữ, hơn nữa còn là một phụ nữ trung niên trạng thái tinh thần có vấn đề. Hắn cố hết sức bảo vệ Chu Mục Thâm, không rảnh để ý chính mình, không tránh khỏi bị Nhậm Lệ vừa đạp vừa cào mấy cái, khiến trên cổ và mặt xuất hiện vài vết thương rướm máu. Nhậm Lệ dùng cả mười phần sức lực khiến Lương Tiềm bị đau đến khóc ra.

Bọn họ đánh quá dữ dội làm hàng xóm trên lầu phải mở cửa mắng chửi: “Muốn đánh nhau thì về nhà đánh, đánh nữa tao gọi cảnh sát!”

“Được rồi! Còn sợ chưa đủ mất mặt sao?” Ba Chu xách theo một túi đồ ra tới, một phen đem Nhậm Lệ túm vào nhà, đóng cửa lại, “Đây là vật dụng còn sót lại của Chu Mục Thâm, những cái khác đều bị Nhậm Lệ ném đi. Chứng minh thư cũng ở trong này, Chu Mục Thâm mày lại đây lấy.”

“Đưa cho tôi.” Lương Tiềm tiến lên hai bước muốn nhận lấy, nhưng ba Chu tỏ ý không cho, muốn Chu Mục Thâm tự mình đi qua.

Chu Mục Thâm trấn an Lương Tiềm, nhìn thấy vết thương trên người hắn cậu đau lòng muốn chết, chỉ muốn sớm một chút trở về nhà xử lý. Hơn nữa ba Chu thoạt nhìn rất bình tĩnh, hẳn là sẽ không giống như Nhậm Lệ.

Không ai ngờ tớ, sau khi ba Chu đưa túi đồ cho Chu Mục Thâm liền hung hăng tát cậu một bạt tai, khiến nửa bên mặt cậu nháy mắt sưng lên, dấu năm ngón tay hiện lên đỏ bừng. Chu Mục Thâm bị tát đến ù tai phát ngốc tại chỗ, ánh mắt bắt đầu mơ hồ.

“Cút đi, từ hôm nay trở đi, Chu gia chúng ta không có đứa con trai này.”

“Đệt mẹ mày!” Lương Tiềm hoàn toàn mất trí, dùng mười phần sức tung một quyền đạp lên mặt ba Chu, hắn còn đang muốn đánh tiếp lại bị người phía sau ôm lấy.

“Lương Tiềm, chúng ta về nhà đi, tớ đau quá……”

Vừa dứt lời, đôi tay đang ôm eo hắn dần dần vô lực buông xuống, Lương Tiềm hoảng hốt xoay người, ôm chặt Chu Mục Thâm đã ngất xỉu vào trong ngực, trên khuôn mặt đỏ bừng sưng tấy của cậu vẫn còn vương vệt nước mắt chưa khô.