Chương 7: Ai nói tôi tò mò về cô
ăn Sơ mở laptop ra, nhấn mật mã khởi động máy, mở ra một trang word, đánh một hàng chữ: Đối tượng cô thầm mến? Lỗ Như Hoa đờ đẫn, não bắt đầu phóng điện, phản ứng lại: Tại sao không thể làm bạn trai của tôi? Văn Sơ bị điện giật - Mắt hắn không đến nỗi kém như vậy chứ!
“Một mình cô ở trong này có được không?” Văn Sơ hơi do dự, quan sát thái độ Lỗ Như Hoa......
Lỗ Như Hoa kiên quyết gật đầu.
“Được, vậy tôi về nhà anh tôi.” Văn Sơ nhếch khóe miệng cười cười, chậm rãi mở cửa phòng, trong lòng lại cảm thấy không nỡ, hoang mang rối loạn .
Lỗ Như Hoa đột ngột mở miệng: “Chờ một chút.”
Văn Sơ quay lại nhìn cô. Đầu tiên, cô chạy sang bàn bi da rút ra một cái túi tròn, lấy vài đồng tiền, lại mở mở mấy hộp giấy, đào bới tìm ra mấy đồng tiền nữa, cẩn thận đếm một lần, đi tới đưa cho Văn Sơ: “ Ở đây có hai mươi tệ, gọi taxi đi, bên ngoài rất lạnh.”
“Hai mươi tệ?” Văn Sơ ngơ ngẩn : Trên tay Lỗ Như Hoa là những tờ tiền, mệnh giá lớn nhỏ có đủ, còn thêm mấy đồng xu.
“Không đủ sao?” Lỗ Như Hoa nhìn phản ứng của Văn Sơ, có chút sốt ruột, “Lúc đi không mang theo thẻ ATM, không ra ngoài rút tiền được rồi, làm sao bây giờ?”
“Đủ rồi.” Văn Sơ mỉm cười ngắt lời, trong bàn tay nắm chặt này giữ những tờ tiền vụn vặt, trong lòng cảm thấy ấm áp, dường như căn phòng nhỏ cũng không còn lạnh nữa.
“Tốt rồi.” Lỗ Như Hoa thở phào nhẹ nhõm, nghĩ một hồi, lại cởi khăn quàng cổ xuống, kiễng chân, quàng sơ lên cổ hắn, “Ăn mặc phong phanh quá, tôi cho anh mượn.”
Cái khăn quàng cổ và ba lô kia gần như là là hai món đồ ‘đại diện’ cho sự có mặt của Lỗ Như Hoa. Khi quàng khăn, Văn Sơ có thể cảm giác được trên đó có một loại hương thơm ôn hòa bình yên, dĩ nhiên không phải là nước hoa, đó là thứ mùi chỉ thuộc về Lỗ Như Hoa, tinh khiết và dễ chịu.
Không kịp nói với cô một tiếng “Cảm ơn !”, Văn Sơ hoảng hốt bước ra khỏi căn phòng nhỏ.
“Văn Sơ!” Lỗ Như Hoa bỗng ló đầu ra.
“Ừ?” Hắn mãnh liệt quay đầu, cảm thấy một niềm vui nhỏ bé râm ran.
“Hai mươi tệ tôi chỉ cho mượn, phải trả lại đó!” Lỗ Như Hoa nói rất nghiêm túc.
Niềm vui trong lòng hắn nháy mắt bị tiêu diệt một nửa.
Nửa còn lại giữ cho hắn nở nụ cười lễ độ: “Biết rồi, cô gái tham tiền!”
Cửa phòng đóng lại rất nhanh.
Văn Sơ dở khóc dở cười nắm hai mươi tệ tiền lẻ. Chắc chắn không đủ, mà cơ bản cũng không cần dùng tiền, hắn chỉ cần gọi xe, đến nhà thì nói Văn Phỉ trả là được. Nhưng hắn vẫn cầm tiền, bởi vì......
Không biết bởi vì sao!
Từ nhỏ đến lớn, số tiền hắn bỏ trong túi quá nhiều, đến mức hắn chán, nên rất ít khi sử dụng tiền mặt mua sắm - hắn không thích lúc nào trong người cũng cộm một bó tiền to. Nhưng những tờ bạc lẻ Lỗ Như Hoa đưa cho hắn, lại làm cho hắn yêu thích không thôi, cảm thấy như lấy được đồ quý.
Đêm nay người nghèo Như Hoa đột ngột phá lệ dễ thương, vì nguyên nhân gì? Văn Sơ thật hoài nghi cảm giác của chính mình, bứt rứt mà không thể giải tỏa. Hắn chầm chậm tiến vào một con hẻm, bên ngoài quả thật rất lạnh, nhưng kỳ lạ là hắn không có cảm giác sốt ruột muốn về nhà.
“Gâu gâu......” Không biết trong khuôn viên nhà ai truyền đến tiếng chó sủa, làm hắn giật thót.
Hẻm này có chó, chắc chắn là chó hoang. Cho dù đã được nuôi dưỡng cũng có thể sẽ cắn bậy...... Không chừng còn mắc bệnh dại, Văn Sơ lo sợ nghĩ.
Trong hẻm bước ra hai người đeo kính, đang cầm sách, có vẻ là sinh viên, đàn ông, vừa đi vừa tán gẫu: Tỉ lệ phân chia lượng thuốc ở phòng thí nghiệm có vấn đề...... Ngày mai phải tính lại số liệu...... đồ ăn ở căn tin trường học càng ngày càng khó ăn...... Học xong thạc sĩ sẽ chuyển tiếp tiến sĩ......
Nghiên cứu sinh trường S? Nhất định là giả! Tuyệt đối là giả! Phòng thí nghiệm? Hừ, đã trễ thế này, không chừng là mới từ quán bar mới ra. Đi quán bar làm gì? Đương nhiên là uống rượu. Ừ, hai người kia nhất định là bợm rượu, nhất định! Văn Sơ tiếp tục suy diễn.
Tiếng chó sủa trong con hẻm nhỏ lại vang dội, lại có kẻ nát rượu gần đây, Lỗ Như Hoa ở một mình chẳng phải là rất nguy hiểm? Chắc chắn rồi! Văn Sơ dừng lê dép, cảm thấy đây là lúc hắn nên thể hiện phong độ, cứu Lỗ Như Hoa khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng.
Vì thế, lúc Lỗ Như Hoa vừa cầm mấy hộp giấy trên bàn bi da ném xuống sàn nhà, chuẩn bị “lên giường”, cánh cửa nhỏ truyền đến tiếng gọi dồn dập của Văn Sơ: “Lỗ Như Hoa, tôi đây!”
Sao lại quay lại? Lỗ Như Hoa buồn bực ra mở cửa, Văn Sơ lập tức lẻn vào, vẻ mặt cực kỳ chính nghĩa, hoàn toàn trái ngược với giọng nói dửng dưng: “Anh tôi không có nhà, tôi không có chỗ ngủ!”
Lỗ Như Hoa há hốc mồm: “A? Làm sao bây giờ?”
Văn Sơ giơ tay, thuận tiện chỉ bàn bi da, “Tôi chấp nhận ngủ một đêm trên cái mặt kia!”
Lỗ Như Hoa trợn tròn ánh mắt, há to miệng, chỉ Văn Sơ, lại chỉ chỉ cái bàn bi da, vẻ mặt “Thật không? Đừng có giỡn!”
“Quyết định vậy đi, không còn cách nào khác.” Văn Sơ giấu tiếng ho nhẹ, vừa nói vừa cởi khăn quàng cổ đưa cho Lỗ Như Hoa, động tác trôi chảy như chồng mới đi làm về .....
“Làm sao anh biết anh trai anh không có ở nhà? Không phải anh quên mang di động sao?” Lỗ Như Hoa híp mắt, quyết định truy ra tới cùng.
“A...... Anh tôi hơn nửa thời gian không ở trong nhà, lỡ tôi đến đó không gặp, chẳng phải là ngay cả tiền về tôi cũng không có.” Văn Sơ trả lời rất lưu loát.
Lỗ Như Hoa trừng mắt, thở phì một cái, lấy di động ra, mỉm cười thị uy: “Tôi có số anh trai anh, để tôi gọi tới hỏi.”
Văn Sơ giật thót.
Vài giây sau đó, Lỗ Như Hoa chán nản ngắt điện thoại.
“Sao vậy? Gọi không được? Hay là không gọi?” Văn Sơ ghé mắt vào di động.
“Có gọi, nhưng quên nạp tiền rồi, gọi không được.” Lỗ Như Hoa nghiến răng trả lời.
“Lỗ Như Hoa, cô tự xưng mình là người làm ăn “gọi là có mặt”, sao lại để di động hết tiền? Quá sức thất bại!” Văn Sơ bỏ đá xuống giếng vô cùng đúng lúc.
“Ngoài hẻm có điện thoại công cộng.” Lỗ Như Hoa phản ứng rất nhanh, dập tắt vẻ vui sướиɠ khi người gặp họa của hắn.
Văn Sơ phẫn nộ!
5 phút sau, Lỗ Như Hoa nửa kéo nửa túm “vận chuyển” Văn Sơ đến buồng điện thoại công cộng. Nhìn thấy trạm điện thoại, hắn mở miệng oán giận: “Buồng điện thoại cũ như vậy, khẳng định điện thoại trong đó hư rồi!”
“Anh đứng dây chờ, tôi gọi cho anh trai anh, đưa tiền đây.” Lỗ Như Hoa ra lệnh.
“Không có tiền.” Văn Sơ đút tay vào túi.
Lỗ Như Hoa bực mình, “Lúc nãy tôi mới đưa anh tiền, có cả tiền xu nữa mà.”
“Mất rồi.”
“Xạo!” Lỗ Như Hoa giơ tay trước mặt hắn: “Đưa đây!”
“Không có.”
Lỗ Như Hoa cố gắng bình tĩnh “Có.”
Văn Sơ lắc đầu: “Thật sự không có.”
“Đồ trứng thối!” Lỗ Như Hoa huých khuỷu tay thụi Văn Sơ một cái, sau đó thọc tay vào túi quần hắn tìm kiếm.
Ban đầu Văn Sơ còn che trái chắn phải liều mạng chống cự, nhưng bàn tay Lỗ Như Hoa chọc tới quấy lui, cuối cùng không tránh được phải để cô nắm túi quần lấy ra mấy đồng tiền xu. May mà trời tối, nếu không cô nhất định nhìn thấy mặt hắn lúc này đỏ không khác gì Quan Công.
“Cô không phải là con gái! Sao cô có thể sờ sờ mó mó một người đàn ông đang mặc quần áo ngủ!” Văn Sơ thẹn quá hóa giận, hoàn toàn quên mất hắn cơ bản là đang tự rước lấy nhục.
“Không phải quần áo ngủ, là quần áo chơi rông! Phân biệt cho đúng, để lần sau không bị người ta sửa lưng!” Lỗ Như Hoa cười nhạt, giơ tiền xu trong tay lên, “Ở đây chờ, tôi gọi điện thoại!”
Nói xong, xoay người mở cửa buồng điện thoại, đi vào, vừa đỡ ống nghe xuống, phía sau chợt nóng lên, hóa ra Văn Sơ cũng đã vào. Không gian nhỏ hẹp, hắn vừa đi vào bỗng chật chội không chịu nổi. Tóc gáy Lỗ Như Hoa dựng thẳng, lại không dám xoay người đối mặt với hắn, cảm giác nếu quay mặt lại, nhìn từ ngoài vào cơ hồ là hai người đang ôm nhau.
“Sao lại theo vào đây?” Mặt Lỗ Như Hoa hồng rực, chỉ dám quay đầu chất vấn, thân mình cũng không dám động đậy.
Văn Sơ từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống Lỗ Như Hoa, nghĩ bụng: Bây giờ xem cô đánh người cách nào, không gian nhỏ như vậy muốn hành hạ gì tôi cũng vô phương nhé!
Trong lòng khoái chí, giọng nói cũng mang theo vài phần thoải mái: “Bên ngoài lạnh như vậy, tôi sợ bị cảm.”
Lỗ Như Hoa cắn môi, hít sâu, trong lòng không ngừng tự nhủ: Khách hàng là Thượng Đế, là Thượng Đế, Văn Sơ là khách hàng, là Thượng Đế.
Hết sức giữ bình tĩnh, quay số điện thoại, tiếng chuông vang lên.
Văn Sơ im lặng đứng sau, tai cũng ghé sát ống nghe. Vấn đề là ống nghe lại kề bên tai Lỗ Như Hoa, cũng có nghĩa là mặt hắn và cô ở......
Văn Sơ hơi hoảng, nhìn vào tấm khăn quàng trên cổ Lỗ Như Hoa, cổ cô rất tinh tế, mơ hồ toát ra một mùi hương dịu nhẹ. Hắn bỗng nhiên hiểu được vì sao ma cà rồng lại hứng thú với cổ của nữ giới đến vậy...... Thật sự rất hấp dẫn......
“A lô, anh Văn Phỉ?” Lỗ Như Hoa bỗng nhiên mở miệng.
Văn Sơ lạnh người, cô ta lại gọi anh gọi em thận mật như vậy!
“Dạ, em là Lỗ Như Hoa, anh có nhà không?”
Văn Sơ để sát tai vào ống nghe.
“A? Không ở nhà sao?”
Văn Sơ nhẹ nhàng thở ra.
“Vậy anh đến gần trường S được không? Dạ, đúng, anh đón Văn Sơ, anh ấy không có chỗ ngủ, cũng không mang tiền....... Em hả, em có chỗ ở, không cần, cám ơn. Dạ, tụi em ở ngoài trường không vào được ...... A? Để Văn Sơ ngủ chỗ em? Không được! Phòng em...... Phòng em nhỏ lắm...... A? Không sao? A lô, anh Văn Phỉ, a lô!” Lỗ Như Hoa tuyệt vọng hét lên.
Bên kia đã gác máy.
Buồng điện thoại khôi phục sự im lặng, Văn Sơ ho nhẹ.
Lỗ Như Hoa buồn bực cực kỳ, xoay người ngửa đầu chất vấn hắn: “Nói thật đi, anh ấy không phải anh ruột anh đúng không?”
Văn Sơ gật mạnh đầu, nghĩ bụng: Không phải vì là anh ruột mới có thể như vậy...... Sao? Anh hai à, anh thật là… Thông minh quá......
Vì thế, mười phút sau, Văn Sơ mỹ mãn đứng trong phòng Lỗ Như Hoa, khoa tay múa chân.
Lỗ Như Hoa miệng đầy bọt kem đánh răng, không hề giữ hình tượng, hung tợn trừng mắt nhìn Văn Sơ, dùng ngôn ngữ cơ thể ra hiệu cho hắn: Không được nhìn!
Trong phòng không có nước ấm, chỉ có một vòi nước, chỉ có thể miễn cưỡng rửa mặt súc miệng qua loa.
“Bàn bi da này nhỏ như vậy, ngủ thế nào đây?” Văn Sơ tỏ vẻ khó xử, nhìn món đồ sắp phải đảm đương chức năng giường ngủ.
Lỗ Như Hoa đánh răng xong rồi, nói rất đơn giản: “Không ngủ chung được, vậy anh ra đống hộp giấy đằng kia nằm đi.”
Văn Sơ càng thêm “khó xử” : “Cùng nhau nằm...... tôi thì không có gì, nhưng cô là con gái, không thấy ngại sao? Tôi cảm thấy không được hay lắm.”
“Ok! Anh ngủ ở đống hộp giấy đó.” Lỗ Như Hoa nói rõ ràng, đứng dậy cởi giày, lấy từ trong hộp giấy ra đôi dép lê, đến mở vòi nước, chân tiếp xúc với làn nước lạnh lẽo, cô cắn chặt răng.
Văn Sơ đứng một bên nhìn, rùng mình một cái, “Con gái dùng nước lạnh rửa chân không tốt cho sức khỏe.”
“Tôi lại không nằm cữ! Xong, sạch rồi, tới lượt anh.” Lỗ Như Hoa rút chân ra, lau khô thật nhanh, cảm thấy căn phòng nhỏ càng ngày càng lạnh.
Văn Sơ nhíu mày: “Nằm cữ? Cô có thể nói chuyện như con gái bình thường không? Những lời kiểu đó sao có thể tùy tiện nói ra!
“Không rửa chân không được lên giường!” Lỗ Như Hoa nhìn Văn Sơ đứng bất động, lập tức mở miệng uy hϊếp.
“Không lên giường? Bàn bi da đó hả?” Hắn cười nhạt.
“Không rửa chân không được ngủ!” Lỗ Như Hoa khoát tay, không thèm bận tâm đến câu trả lời, tự “trải giường trải chiếu”.
Văn Sơ càng ngày càng buồn bực, một loạt biểu hiện của Lỗ Như Hoa làm cho hắn cảm thấy không biết nên “kính nhi viễn chi” chỗ nào. Trong phòng là cô nam quả nữ ...... Cô ta không phải nên thẹn thùng sao? Cô ta không nên có biểu hiện như thể......? Vì sao cô ta lại như vậy...... A! Sao lại trái ngược như vậy! Điên rồi!
Nhưng cô ta lại nói không rửa chân thì không được ngủ...... Văn Sơ buồn bực té nước rửa chân, lại buồn bực vì nước lạnh cóng, sau đó ngây ngốc đứng nhìn: “Tôi không có dép.”
Lỗ Như Hoa quay đầu nhìn nhìn, đôi mắt sáng lên, Văn Sơ thề, mắt cô thật sự sáng như bóng đèn.
“Mười tệ một đôi.” Không đến 1 phút Lỗ Như Hoa đã đưa đến một đôi dép lê cho hắn.
Văn Sơ không còn kinh ngạc nữa. Thậm chí, nếu Lỗ Như Hoa từ căn phòng này ném ra một trái bom nguyên tử, chắc hắn cũng chẳng cho là sự kiện gì đáng kinh ngạc!
“ Khăn mặt loại thường một cái mười tệ.” Lỗ Như Hoa tiếp tục bóc lột.
“Tôi có đúng là Thượng Đế không? Cô lại tìm ra cách kiếm tiền rồi?” Văn Sơ buồn cười nhìn Lỗ Như Hoa.
“Phòng này hơi nhỏ, hơi lạnh, nhưng được cái phong thuỷ không tồi, không khí coi bộ hơi được!” Lỗ Như Hoa nhảy tới chỗ Văn Sơ: “Khó có khi anh có cơ hội ngủ bàn bi da, coi như là thể nghiệm cuộc sống thực tế đi, như vầy, cả đêm lấy anh năm mươi tệ, ok?”
“Đồ tham tiền!” Văn Sơ tỏ vẻ khinh bỉ.
“Ghi sổ trước, sau này thu tiền một thể.” Lỗ Như Hoa không thèm để ý, đưa xà phòng, bàn chải, khăn mặt du lịch cho hắn, đối xử cũng tương đối chu đáo.
Văn Sơ nhìn cử chỉ sống động của cô, càng lúc càng vui, nhẹ nhàng thở ra. Ít nhất, Lỗ Như Hoa mà hắn quen thuộc đã trở lại.
Hai người rửa mặt xong, đứng ở bàn bi da, đối mặt vấn đề cốt yếu......
“Này...... Có phải hơi nhỏ không?” Mặt Văn Sơ hơi nóng, máu dường như cũng nóng theo.
“Văn Sơ.” Lỗ Như Hoa khẽ thở dài.
“Ừ?”
“Anh đã quyết định ngủ chỗ này, thì lúc ngủ đừng xoay ngang xoay dọc lung tung!” Mắt Lỗ Như Hoa nghiêm nghị, “Chuyện đêm nay, trời đất biết, tôi và anh biết, anh của anh cũng biết. Chúng ta không nói ra ngoài là được. Hơn nữa, anh đừng coi tôi là con gái, tôi cũng không coi anh là con trai. Còn một nguyên nhân quan trọng nữa, tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, không có thời gian mà nghĩ đến chuyện phong hoa tuế nguyệt.”
“Lỗ Như Hoa!” Văn Sơ bực mình tới muốn gϊếŧ người, một câu của Lỗ Như Hoa «không xem anh là đàn ông» đả kích nghiêm trọng tự tôn đàn ông của hắn. Từ đó đến giờ, chưa có cô gái nào dám nói với hắn câu nói sỉ nhục này, càng nghĩ càng tức giận, hắn nghiến răng: “Cô có thể nói trực tiếp hơn nữa đi!”
“Đừng có xoay ngang xoay dọc giống như đàn bà!” Lỗ Như Hoa rống lên, “Không thì biến đi!”
Văn Sơ cứng miệng!
Đúng vậy, là hắn cương quyết chết cũng không đi, là hắn yêu cầu ngủ ở cái bàn kia, cho nên hắn đành bi phẫn «biến» lên « giường », đờ như cương thi nằm thẳng tắp trên đó.
Thần ơi! Cô gái này tuyệt đối không phải là con gái, là nữ tướng cướp, là cây xương rồng bà! Văn Sơ lập tức chặt đứt ý nghĩ đang cùng một đứa con gái nằm cùng giường mà suy nghĩ, hắn quyết định ......
Chết người là, hắn căn bản không biết mình nên quyết định cái gì ......
“Hơ, gì đây?” Đang miên man bất định, Lỗ Như Hoa bỗng nhiên đắp lên người hắn một vật gì mềm mềm. Hắn khẽ giật mình.
“Chăn của chúng ta.” Lỗ Như Hoa trải «chăn» ra bàn bi da, chăn mà cô nói là một tấm vải nhỏ như món đồ chơi.
“Không thể nào !” Văn Sơ kinh ngạc ngồi dậy, lại bị Lỗ Như Hoa ấn nằm xuống, nhân tiện còn kê một tấm miếng vải nhung mỏng mỏng cho hắn gối đầu.
“Anh không định để mình bị cảm sao?” Lỗ Như Hoa cười tủm tỉm ngó Văn Sơ đang hóa đá tại chỗ, “Nghe lời tôi, đừng ngọ nguậy nữa, đắp chăn ngủ đi.”
Nói xong, tắt đèn, trèo lên giường, đắp chăn. Động tác của Lỗ Như Hoa vô cùng lưu loát.
Bóng đêm buông xuống, Lỗ Như Hoa nằm kề bên. Trong nháy mắt, Văn Sơ có cảm giác hắn giống như một cái khí cầu, lập tức bị đẩy đến rìa « giường », cũng may là « khí cầu » co dãn .
Vấn đề là bên trong khí cầu toàn là hơi, bị nóng là phồng lên. Câu nói của Lỗ Như Hoa “Chăn của chúng ta” không khỏi làm cho hắn lại bắt đầu thất thần......
Văn Sơ quyết định thu hồi lời khẳng định Lỗ Như Hoa không phải là con gái, cô mềm mại ghé sát bên cạnh, mặc dù giữa hai người còn để một vài món đồ chơi con thỏ con heo gì đó, nhưng dù sao...... cô vẫn là một sinh vật – sống động và ấm áp. Mùi hương từ người cô từng chút một lan tỏa trong không khí, bao vây hắn. Văn Sơ mơ hồ cử động, lại không dám; muốn nói, lại sợ cô mắng hắn không được ngọ nguậy. Dường như nơi đây đã biến thành một ốc đảo, đêm dài như vậy, Văn Sơ cảm thấy bi ai, thế này làm sao gọi là ngủ, quả thực là khổ hình, Thượng Đế ơi, cứu hắn đi.
“Văn Sơ.” Lỗ Như Hoa động đậy, nhỏ giọng gọi hắn.
Tóc gáy Văn Sơ dựng đứng, trái tim khe khẽ rung động, Thượng Đế nghe được lời khẩn cầu của hắn rồi?
“Anh lạnh không?”
“Ừ.” Văn Sơ cố tỏ vẻ lạnh lùng, hắn cảm thấy giọng nói của chính mình đang thay đổi, phải tự đề phòng trước.
“Tôi cũng lạnh, tại sao càng ngủ lại càng lạnh nhỉ?”
“Đúng vậy, vậy bây giờ làm gì đây?” Trong bóng đêm, cánh tay Văn Sơ đã nâng lên, chuẩn bị để đúng lúc là có thể trở mình, ôm một kẻ «lạnh băng» nào đó vào lòng sưởi ấm. Tuy rằng nghe ra có vẻ mâu thuẫn, nhưng ‘lạnh băng’ gì đó thỉnh thoảng cũng sẽ phải biến thành ấm thôi.
“Anh đợi chút.” Lỗ Như Hoa ngồi dậy, tuột xuống « giường ».
Cánh tay Văn Sơ rơi vào khoảng không, nhanh chóng hạ xuống. Hắn sợ bị Lỗ Như Hoa nhìn thấy.
Đèn bật sáng. Ánh sáng chiếu tới làm Văn Sơ nheo mắt, “Cô định phá cái gì nữa?”
“Suy nghĩ biện pháp sưởi ấm.” Trên tay Lỗ Như Hoa cầm hai vật: Một hộp màng giữ ẩm, và một hộp gel màu vàng óng ánh, phát ra mùi thơm ngào ngạt .
“Tôi sẽ làm trước, anh nhìn theo, sau đó bắt chước là được.” Lỗ Như Hoa vừa nói vừa đem cả hai món bày trên « bàn ngủ », xắn tay áo và ống quần, cầm hộp gel kia bôi lên người, sau đó bao thêm một lớp màng giữ ẩm.
“Gì vậy?” Văn Sơ nhíu mày, kinh ngạc hỏi.
“Gel giảm béo, bôi vào là nóng lên liền, sau đó bôi màng giữ ẩm là xong. Oa, nóng ghê.” Lỗ Như Hoa nói một cách phấn chấn, cao hứng tới nỗi nhảy nhót không ngừng.
Văn Sơ kinh ngạc nhìn cô, mỗi lần thấy Lỗ Như Hoa rối chuyện, một góc nhỏ trong lòng hắn lại xuất hiện một cảm giác kỳ lạ không nói nên lời, cảm giác ấy như một lỗ đen không ngừng hấp dẫn hắn.
Cô gái trước mặt hắn chưa đến hai mươi tuổi, nhưng cuộc sống của cô mỗi lần nhìn vào chỉ khiến người ta thở dài. Căn phòng nhỏ này, chỉ sợ cũng chẳng khác gì người đã thuê nó! Bàn bi da, không có lấy một tấm nệm, cũng có thể cho là giường. Tấm vải cũ thì để làm chăn, còn gel giảm béo và màng giữ ẩm còn có thể dùng để sưởi ấm......
Văn Sơ trầm mặc nhìn Lỗ Như Hoa bôi gel giảm béo lên chân, trên mặt còn tỏ vẻ thỏa mãn và khoái trá. Đối với một gốc xương rồng như vậy, hắn còn có thể nói gì? Có lẽ cô nói đúng, Như Hoa, vốn là không bằng hoa.
“Anh mau đi.” Lỗ Như Hoa nhìn hắn ngây ngốc ngồi bất động, đưa gel giảm béo cho hắn, ngẫm nghĩ, rồi tỏ vẻ vỡ lẽ, khe khẽ cười trộm, “Còn tưởng anh không biết xấu hổ là gì ! Ha ha, tôi tắt đèn vậy !”
Nói xong, chạy tới tắt đèn. Trong bóng đêm, cô va phải những món hàng hóa chất chồng trong phòng, tiếng va chạm sột soạt vang không ngừng.
“Cái đó......” Văn Sơ ngại ngùng, “Tôi không cần, tôi không lạnh.”
“Tùy anh thôi, lỡ mà bị cảm thì nhớ rõ mua thuốc ở chỗ tôi nha! Tuyệt đối là thuốc thật, so với nhà thuốc còn rẻ hơn.” Lỗ Như Hoa hào hứng tiếp thị.
Văn Sơ dở khóc dở cười, lòng có chút không cam, vì thế hắn hung tợn cảnh cáo, “Bôi cẩn thận, loại gel giảm béo này có chỗ không thể bôi.”
“Hơ?” Lỗ Như Hoa ngạc nhiên.
“Như...... Chỗ đó của cô! Nếu cô muốn làm Thái Bình công chúa, chỗ đó nhỏ thì không được. A! Lỗ Như Hoa, cô làm gì chứ!” Văn Sơ che trái che phải, Lỗ Như Hoa một tay đầy gel đã nhào tới hắn, bôi bôi trét trét từ cánh tay đến cần cổ.
“Anh không đàng hoàng! Đầu óc đen tối!” Lỗ Như Hoa hung tợn nói.
“Tôi là khách hàng, khách hàng là Thượng Đế!” Văn Sơ liều chết chống cự.
“A...... Thưa ngài, ngài còn muốn bôi gel giảm béo không?”
“Không!”
“Được, vậy ngủ sớm đi.” Lỗ Như Hoa khôi phục lại giọng điệu ân cần với ‘Thượng Đế’, nhảy lên ‘giường ngủ’, vui vẻ thở phào, “Cuối cùng cũng có thể ngủ.”
Trong bóng đêm, Văn Sơ bị Lỗ Như Hoa cùng một đống đồ chơi chen chúc ép tới góc bàn bi da, khóc không ra nước mắt.
Nhưng dù thế nào, đêm vẫn còn rất dài, mà lại càng lúc càng náo nhiệt.
Một giờ sau, khi Văn Sơ không còn bị những suy nghĩ dày vò, Lỗ Như Hoa lại như thuốc nổ ngồi bật dậy.
“Đau quá, đau chết mất!” Giọng Lỗ Như Hoa nghẹn ngào.
Văn Sơ lập tức tỉnh táo, “Làm sao vậy?”
“Mấy chỗ bôi gel giảm béo...... Đau quá. Vừa mới bôi thì rất ấm áp, nhưng mà...... Càng lúc càng đau , ôi chao.....”
Vì thế, giấc ngủ ban đêm cuối cùng bị gel giảm béo hủy diệt, thời gian còn lại, dùng vào việc múc nước lạnh dội vào những chỗ đã bôi gel......
Sáng sớm, Văn Sơ trong trạng thái mệt mỏi cực độ bị Lỗ Như Hoa đá xuống gầm bàn bi da, trở về trường S.
Hắn quyết định, sau này sẽ không bao giờ nằm trên bàn bi da nữa, không bao giờ...... Còn nếu phải nằm, cũng có thể nằm, với điều kiện Lỗ Như Hoa không được bôi gel giảm béo nữa.
Giữa trưa, Văn Phỉ gọi điện thoại tới, rất có “thiện ý” thẩm vấn toàn bộ quá trình đêm trước, sau khi biết được tình hình thực tế thì lập tức trở mặt, vô tình như đất hỏi Văn Sơ có phải bị teo óc không, có phải người nhà họ Văn không, có phải bị ‘bệnh’ gì đó không… và vô vàn câu hỏi vô sỉ khác. Mấy câu hỏi này làm cho Văn Sơ á khẩu gục đầu xuống bàn, nhưng quan trọng là...... Cuối cùng đêm trước là có gì thay đổi? Có lẽ cái gì cũng không thay đổi.
Lỗ Như Hoa vẫn là Lỗ Như Hoa, vẫn là cô chị giúp em trai mọi việc từ to đến nhỏ, vẫn mỗi lần trốn vào ký túc xá nam kéo thấp vành nón giả mạo nam sinh, vẫn là sức khỏe dồi dào mà vác trên lưng cái ba lô to đùng chạy loạn khắp nơi bán hàng, vẫn là người làm cho người khác khi đề cập đến doanh thu và thủ đoạn đều phải giơ ngón tay cái lên khen ngợi “kẻ cướp thương mại”......
Văn Sơ nghĩ rằng chuyện cây thông Noel cứ như vậy mà trôi qua, cũng không nghĩ đến, sau đêm đó Lỗ Như Hoa “đúng hẹn” phái mấy “cu li” chuyển đến thật...... Không biết cao bao nhiêu, chỉ biết đặt trong phòng 205 cơ bản là không dựng thẳng lên được, đành phải vật nằm ngang rồi nhét vào không gian phòng 205 đáng thương.
“Là ý anh mà, anh nói không thích cây nhỏ, muốn lấy cây to.” Lỗ Như Hoa đầy vẻ vô tội.
“Lỗ Như Hoa, cô quá cẩn thận rồi, tôi chỉ là...... Thuận miệng mà nói, cô thật sự đã đặt được cây thông lớn như vậy!” Văn Sơ đứng cách cô một chạc cây, rất muốn nhéo lỗ tai Lỗ Như Hoa một cái, nhưng nhìn qua chạc cây bên kia, Cá voi và Phó Tâm Thành phẫn nộ đứng nhìn sang, trong lòng hắn ai oán, hình như người khởi xướng mọi chuyện là hắn......
Chẳng lẽ đây là ví dụ sinh động cho câu tục ngữ tự làm tự chịu trong truyền thuyết?
Cuối cùng, cây thông “che trời” cũng được Lỗ Như Hoa tốt bụng ra giá siêu thấp thu về, thành công phân thành N cây thông nhỏ, lấy giá phải chăng bán hết ở ký túc xá khác.
Đương nhiên, nể tình Văn Sơ ban đầu “coi tiền như rác”, Lỗ Như Hoa cũng “phá lệ bao dung” để lại cho hắn một gốc cây nhỏ, sau đó đem những món quà thượng vàng hạ cám không thể bán/không bán được thành tặng phẩm cho hắn, bao gồm một cây gậy của ông già Noel đã gẫy một nửa, một cái hang đá mini, một đống bóng đèn không bao giờ sáng, và một hộp bụi kim tuyến nho nhỏ.
Nhưng làm cho ba người cùng phòng vô cùng khó hiểu là, Văn Sơ đối với cây thông treo những món quà rách nát không khác gì rễ cây có vẻ rất thích thú, rảnh rỗi không có việc gì còn phun nước tưới cây. Có một lần, Lỗ Tự Ngọc còn phát hiện hắn ngồi nhìn gốc cây rồi ngây ngô cười.
Điều này, Lỗ Tự Ngọc không nói với Lỗ Như Hoa, cảm thấy trong lòng phấn chấn một cách mơ hồ.
Hai ngày sau, những sinh viên mới trường S sẽ trải qua đêm bình an quan trọng. Theo hội sinh viên, năm nay đêm bình an sẽ huy động toàn bộ sinh viên, tổ chức một party Noel thật lớn.
Vì thế trong trường S các diễn đàn gần như kín người hết chỗ, mọi người đều vì muốn dự bữa tiệc tối Noel mà bày mưu tính kế. Văn Sơ nhân lúc nhàm chán cũng chen vào nhìn ngó, càng ngó càng thấy nhàm chán, lập tức đóng cửa, không thèm nhìn tiếp.
Lại làm ầm ĩ như thế, còn không phải một đám tinh lực dư thừa nên gom lại một chỗ làm loạn? Có bằng đó thời gian không bằng ngồi vẽ mấy bức tranh.
Văn Sơ nhìn lên, tám giờ rồi, buổi tối ở trường học đúng là không hay......
“Chị hai, chị ở đâu vậy?” Giường đối diện, Lỗ Tự Ngọc đang gọi điện thoại.
Lông mày Văn Sơ giật giật.
“Thư viện? Đang đợi máy tính lên mạng? Đợi lâu rồi mà không có máy rảnh? Dạ, em không sao, chị chờ ở thư viện lâu chưa? Gì, lâu rồi? Chị ở lầu mấy? Lầu 3? Dạ, bữa sau gặp.” Lỗ Tự Ngọc thản nhiên treo điện thoại, tiếp tục vẽ.
Cá voi và Phó Tâm Thành đang chơi game online.
Cá voi tỏ vẻ quan tâm, “ Máy tính thư viện lúc nào chả bị treo, tốc độ cũng chậm như sên, không bằng kêu chị cậu lại đây lên mạng đi.”
“Đây là ký túc xá nam, chị tôi có đến, dù sao cũng không tiện lắm.” Lỗ Tự Ngọc mỉm cười ôn hòa.
Văn Sơ ho nhẹ, làm ra vẻ lơ đãng nói giận dỗi, “Phòng mình không khí tệ quá.”
Không ai để ý đến hắn.
“Tôi ra ngoài đi dạo một chút.” Mặt Văn Sơ lộ vẻ sốt ruột, “Không khí tệ quá, mấy cậu cũng đừng ở lại nữa, đi đâu đó chơi đi.”
“Đi đi, tụi tôi không thích vận động, lên mạng chém gϊếŧ còn hơn.” Cá voi không thèm ngẩng đầu, vẫy tay về phía Văn Sơ.
Phó Tâm Thành với theo, “Lúc về mua giúp tôi mực nướng.”
“Ừ.” Văn Sơ đáp lại, mặc áo khoác, tay trái cầm một cái – hình như không hợp, tay phải cầm một cái – cũng không hợp lắm, cuối cùng quyết định thử từng cái.
“Cậu mua mực nướng chứ không phải đi hẹn bạn gái.” Mắt Phó Tâm Thành không rời Văn Sơ.
Văn Sơ im lặng, cười cười bước ra.
Chỉ có Lỗ Tự Ngọc nhìn thấy, Văn Sơ lúc đi còn mang theo laptop. Xem ra, mực nướng của Phó Tâm Thành còn lâu mới thấy đường về......
Mục đích của Văn Sơ chỉ có một, dĩ nhiên không phải hàng mực nướng mà là thư viện.
Về phần vì sao lại đi thư viện, Văn Sơ cho rằng, hắn không thể luôn lơ là lời dạy của cha, tình cờ lại muốn đọc những kiệt tác nổi tiếng của Trung Quốc.
Về phần vì sao lại mang laptop, Văn Sơ cho rằng, bên mình có laptop để...... Nhân tiện tập thể hình! Mang laptop cũng tốn sức đó thôi! Tuy laptop quả thực siêu nhẹ, không đến hai ký...... Thì cũng dùng để rèn luyện cánh tay!
Về phần vì sao đến thư viện lại chạy thẳng lên lầu 3, Văn Sơ cho rằng ...... Không vì sao hết, muốn leo lầu mấy thì leo, tùy ý!
Vì thế, anh tài khoa mỹ thuật tạo hình ‘đứng lên không muốn sống, cười rộ muốn mạng người, đẹp trai gây chết người’ - Văn Sơ, mặc trang phục tinh anh – tuyệt luân, cầm laptop bỗng nhiên xuất hiện ở thư viện lầu 3, gây ra một trận náo nhiệt vừa phải.
Đừng tưởng idol chỉ tồn tại trong phim và trên tivi, trường S cũng có loại người đó. Điều này, Văn Sơ từ lâu đã lĩnh hội, cho nên lúc này hắn đang mỉm cười nhìn những người xung quanh - dù quen hoặc không quen – đang chào hỏi hắn, cùng lúc đưa tay vuốt cằm một cách lễ độ - coi như dùng ngôn ngữ cơ thể trả lời. Đồng thời, tỏ vẻ hoàn toàn thong dong nghe một loạt âm thanh hít vào.
Chỉ là...... Lỗ Như Hoa ở đâu?
Văn Sơ hoàn toàn quên bản thân đến thư viện là để đọc sách. Hắn lập tức nhìn ngó xung quanh tìm chiếc khăng quàng màu đen luôn quấn trên cổ.
Cũng không khó thấy, Lỗ Như Hoa ngồi bên cạnh cửa sổ. Vị trí cô ngồi cũng không để máy tính của trường, nhưng...... Trước mặt cô lại có một cái laptop rất tinh xảo.
Không chỉ như thế, bên cạnh cô còn có một người, chính xác là một tên nam sinh. Tên kia lúc này đang chăm chú nhìn Lỗ Như Hoa thao tác trên máy tính, thỉnh thoảng còn dán lên tai cô thì thầm vài câu, ‘khá là’ ăn ý, khá là thân cận, mà vẻ mặt Lỗ Như Hoa lại khá là ‘khoái trá’, ‘khá là’ vui vẻ, ‘khá là’...... Văn Sơ đào bới vốn liếng chữ nghĩa tệ hại, cố tìm từ ngữ thích hợp để hình dung, nhân thể, chỉ là nhân thể nhìn chăm chú vào tên kia, nam sinh đẹp trai như ánh mặt trời thế này không cần mất nhiều thời gian cũng có thể nhớ ra, chính là Tiếu Thanh, kẻ làm mưa làm gió trong khoa kiến trúc, đã từng cưỡi xe đạp chở Lỗ Như Hoa.
Xem ra quan hệ giữa Lỗ Như Hoa và tên kia không tệ! Hừ, chắc chắn là không tệ, lại còn cùng khoa nữa.
Khóe miệng Văn Sơ giương lên một nụ cười kỳ dị, lập tức bước tới vị trí Lỗ Như Hoa và Tiếu Thanh ngồi rồi làm bộ đang đi qua.
“Hi! Thật là khéo.” Giọng Văn Sơ khá trầm thấp, nhưng vừa vặn để Lỗ Như Hoa nghe được rành mạch.
Nụ cười sáng lạn của diễn viên họ Lỗ còn chưa kịp thu hồi, âm thanh vô cùng quen thuộc khiến da đầu cô tự nhiên tê rần, ngạc nhiên ngẩng lên, quả nhiên là Văn Sơ.
“Hơ? Anh cũng tới thư viện ?”
“Thế tôi không được tới sao?” Văn Sơ mỉm cười lễ độ, đương nhiên, nụ cười này không phải dành cho Lỗ Như Hoa, mà hướng về Tiếu Thanh.
Lực chú ý của bạn Tiếu Thanh đang đặt trên máy tính, ánh mắt quỷ dị của Văn Sơ đập vào hư vô.
“A...... Tôi không nói anh không thể đến, chỉ là...... Hiếm khi mới thấy.” Lỗ Như Hoa nhún vai.
“Suỵt......” Một nam sinh đeo kính ngồi cùng dãy ra dấu bảo họ im lặng.
“Anh tìm chỗ ngồi đi.” Lỗ Như Hoa nhỏ giọng nói với Văn Sơ.
Văn Sơ gật đầu, sau đó ở trước mắt bao người chụp lấy một cái ghế, ngồi ngay bên trái Lỗ Như Hoa.
Không gian nhỏ hẹp lại thêm một người. Lỗ Như Hoa cảm thấy không được tự nhiên, nhích ghế về phía Tiếu Thanh.
“Máy tính của ai?” Văn Sơ dùng khẩu hình hỏi Lỗ Như Hoa.
Lỗ Như Hoa chỉ chỉ vào Tiếu Thanh.
“Trả lại người ta.” Văn Sơ lại mấp máy môi.
Lỗ Như Hoa ngạc nhiên trừng mắt, hỏi lại :“Gì chứ?”
“Suỵt......” Nam sinh đeo kính lúc nãy lại lên tiếng.
Văn Sơ ho nhẹ, tay vịn lên lưng ghế dựa của Lỗ Như Hoa, cười đến vô cùng sáng lạn, môi để sát vào tai Lỗ Như Hoa: “Anh bạn ngồi với cô cũng ở khoa kiến trúc? Coi bộ cậu ta đang hết sức bận rộn, cần dùng máy tính tra tài liệu .”
“Cậu ấy không vội.” Lỗ Như Hoa nhíu mày phản đối.
Văn Sơ nghiến răng, lờ Lỗ Như Hoa, mỉm cười với Tiếu Thanh: “Cám ơn cậu, thật ngại quá, làm mất thời gian của cậu. Tôi đã mang máy tính đến cho Lỗ Như Hoa rồi.”
Tiếu Thanh hứng thú nhìn Văn Sơ và Lỗ Như Hoa.
“Suỵt......” Nam sinh mang kính lần thứ ba phát ra âm thanh.
“Cho hỏi, cậu là......” Tiếu Thanh cố ý nhíu mày hỏi, dĩ nhiên cậu ta biết Văn Sơ, hắn vừa mới vào đại học S đã nổi tiếng toàn trường.
“Nói với cậu ấy, tôi là ai.” Văn Sơ vẫn cười tươi tắn, dịu dàng nói với Lỗ Như Hoa.
Lỗ Như Hoa vừa nhếch miệng, hắn lập tức kề sát tai cô thì thầm : “Hàng hóa tồn kho lấy về dịp lễ Noel không biết đã tìm được người mua chưa ?
Ánh mắt Lỗ Như Hoa lập tức phát ra những tia sáng kỳ dị, nhanh chóng quay về phía Tiếu Thanh nói rất rành rọt: “Sao có thể không biết cậu ấy? Văn Sơ, nam sinh xuất sắc nhất trường S, văn võ song toàn, tài mạo siêu quần!”
Tiếu Thanh kinh ngạc nhìn Lỗ Như Hoa.
“Còn gì nữa?” Nụ cười của Văn Sơ rộng tới mang tai, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên laptop để trước mặt Lỗ Như Hoa.
“Tiếu Thanh, cậu có việc bận thì đi đi. Máy tính trả lại cậu luôn, a...... Hạ Thịnh tới!” Lỗ Như Hoa phản ứng cực nhanh, thành thạo tắt máy tính giao cho Tiếu Thanh, một tay chỉ ra cửa.
Tiếu Thanh nhanh chóng nhìn về phía cửa, trong mắt hiện lên vẻ không vui, giọng hơi phẫn nộ: “Cậu ấy tới hay không đâu có liên quan tới tôi!”
“Làm ơn, làm ơn.” Lỗ Như Hoa chắp hai tay, nháy mắt ra hiệu với cậu :“Anh ta là Thượng Đế, Thượng Đế đó!”
Tiếu Thanh lập tức hiểu ngay, Thượng Đế của Lỗ Như Hoa chính là khách hàng, đây là ‘bí mật’ công khai của toàn hệ kiến trúc. Thượng đế không thể đắc tội, tuyệt đối không thể đắc tội .
“Thật sự không cần nữa?” Tiếu Thanh cầm máy tính, cười hỏi.
“Không cần nữa, cám ơn cậu, gặp lại lần sau !” Lỗ Như Hoa hơi ngượng ngùng, cứ như vậy mà đuổi Tiếu Thanh đi, hình như hơi «qua cầu rút ván » quá.
“Được rồi, ngày mai gặp.” Tiếu Thanh quay người, hướng về lối đi ngược lại với cô gái tên Hạ Thịnh.
Lỗ Như Hoa nhìn theo bóng dáng Tiếu Thanh, cười khúc khích. Cả khoa kiến trúc đều nhìn ra Tiếu Thanh thích Hạ Thịnh, có điều hắn dứt khoát không chịu thừa nhận.
“Suỵt......” Nam sinh mang kính lần thứ tư quay đầu.
Văn Sơ mỉm cười ra hiệu xin lỗi, Lỗ Như Hoa thờ ơ nhìn, trong lòng không thể không thừa nhận, tên này bất kể làm động tác gì cũng đều lộ ra vẻ tao nhã lạ lùng.
Văn Sơ khởi động laptop, nhập mật mã, mở một trang word, đánh một hàng chữ: Đối tượng cô thầm mến?
Lỗ Như Hoa đờ đẫn, lập tức chụp laptop đánh trả lời: Vì sao không thể là bạn trai của tôi?
Văn Sơ giật laptop lại: Mắt cậu ta không đến nỗi kém vậy chứ?