Chương 20: Phiên ngoại – Lỗ Tự Ngọc
Từ nhỏ, tôi và chị tôi có một nỗi buồn chung: Tên gọi của chúng tôi.
Chị tôi tên Như Hoa, tôi gọi là Tự Ngọc, theo truyền thuyết, đó là kết quả bàn bạc của ba mẹ trong suốt ba ngày ba đêm, hy vọng chúng tôi như hoa như ngọc.
Ban đầu chúng tôi chưa cảm thấy tệ lắm, nhưng khi xem TV, Châu Tinh Trì trong phim Như Hoa móc lỗ mũi liên hồi, mọi người khi nhắc đến tên của chị hai sẽ không ngừng cười ra tiếng.
Kỳ thật tôi cũng muốn cười, ha ha…
Cũng may, chị hai và tôi đều không có nhiều thời gian oán hận tên mình, nên chỉ có thể cười trừ.
Lúc còn nhỏ, vào một mùa đông, chị hai bán khoai lang chiên ở cổng một trường trung học.
Đương nhiên, không phải trường học của chúng tôi, bởi vì chị hai sợ tôi sẽ bị bạn học chê cười.
Bán khoai lang lời khá nhiều, chỉ có hai đồng một miếng, thời điểm học sinh tan học có thể bán được hai mươi củ, chúng tôi sẽ thu được món lời 4 tệ, cũng đủ cho chúng tôi tiêu xài trong ngày hôm sau.
Nhưng chị hai nói, một ngày nhất định phải bán được bốn mươi củ, mới đủ 4 tệ mua thuốc cho tôi. Tôi gật đầu, nghe chị hai nói.
Tôi biết bệnh của tôi chữa trị tốn rất nhiều tiền, mà dù có tiền cũng không thể trị cho dứt hẳn, cho nên mọi cố gắng của tôi đều vì chị hai, cũng chỉ nghe lời chị hai, lúc ấy.
Lên sơ trung (cấp 2), chị hai càng bận, buổi tối cũng không thể ở nhà cùng tôi học tập, bởi vì chị phải đến nhà người ta ẵm em bé, một bảo mẫu nhỏ.
Ba năm sơ trung, chị hai làm bảo mẫu cho mười đứa nhỏ, đứa lớn nhất bảy tuổi, đêm nào cũng đòi xuống chung cư tản bộ, mỗi lần xuống lầu còn muốn chị hai cõng trên lưng. Chị hai lúc ấy mới chỉ 12 tuổi, vì dinh dưỡng không đủ, nhìn qua cũng không cao hơn so với đứa nhỏ bảy tuổi kia bao nhiêu. Bắt đầu từ lúc ấy, tôi hiểu được, cảnh tượng địa chủ ác bá vẫn hay diễn trong TV đến giờ vẫn còn tồn tại, ví như đứa nhỏ bảy tuổi kia.
Nhưng lúc ấy, chị hai chỉ cười, cười cho tới bây giờ. Thời điểm đó tôi chưa hiểu được ý nghĩa của hai chữ “lạc quan”, cũng chưa biết để có thể “lạc quan”, trên thực tế cần bao nhiêu cố gắng.
Trừ chuyện cố sức mà sống, tôi còn có thể làm gì?
Tôi thích vẽ, chị hai nói tôi hoàn toàn kế thừa gene nghệ thuật của ba mẹ. Đúng thật, tôi rất thích vẽ tranh, tôi rất muốn đem suy nghĩ của mình, những gì tôi nhìn thấy, nghe thấy, dùng ngòi bút vẽ đưa vào trong tranh.
Tôi có thể vẽ tất cả mọi thứ trên đời này, trừ chị hai.
Tôi không thể vẽ một bức chân dung tặng cho chị hai, nguyên nhân...... Tôi chỉ nói cho Văn Sơ nghe.
Tôi nhìn ra được, Văn Sơ chính là kỳ tích, kỳ tích trong cuộc đời của chị hai.
Tôi thường quan sát Văn Sơ, tôi thường nhìn ánh mắt cậu ấy hướng về phía chị hai. Dù tôi chưa biết thế nào là mùi vị của tình yêu, nhưng khi thấy ánh mắt của Văn Sơ - đầy sự ấm áp mà ngay cả cậu ta cũng không nhận ra, tôi biết đó là yêu.
Tôi kinh ngạc, một đứa con trai như Văn Sơ dùng tâm tư gì để đan khăn quàng cho chị hai? Tôi càng kiêu ngạo, chỉ có chị hai mới có thể khiến cho Văn Sơ khuất phục. Nhưng tôi không hề thấy kỳ lạ cho nguyên nhân vì sao Văn Sơ lại yêu chị hai.
Xuất sắc như Như Hoa, ai có thể không yêu?
Mạng sống của tôi có từ ba mẹ, sống vì Như Hoa. Chị hai nói, Như Hoa kỳ thật không bằng hoa, chị là cây xương rồng. Trước đây, khi chị nói những lời này, nhất định là vì trong lòng không vui, nhất định là đã gặp chuyện gì khó khăn. Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ chị hai có thể tự tin đối mặt với chuyện chị là một gốc xương rồng, cũng không lấy chuyện không bằng hoa mà hổ thẹn, mạnh mẽ không khó, cái khó là thản nhiên thừa nhận nguyên nhân khiến mình trở nên mạnh mẽ.
Bây giờ, chị đã làm được, tôi vui thay cho chị.
Tôi ở Mĩ, nhận trái tim mới thay rồi làm phẫu thuật, ca phẫu thuật rất thành công, đến bây giờ, tôi vẫn chưa biết người tặng tim cho tôi là ai, có lẽ là lòng tốt của một người xa lạ, nhưng dù thế nào tôi cũng phải mang ơn anh ta, để tôi có thể tiếp tục sống.
Sau phẫu thuật là khoảng thời gian quyết định sự sống chết của tôi. Chị hai cực nhọc ngày đêm chăm sóc tôi, gần như một tấc cũng không rời, vì thế, chị xin tạm nghỉ học một năm, cho nên so với các bạn, chị tốt nghiệp trễ hơn một năm.
Tôi không có quyền nói cám ơn với chị, phương thức trả ơn duy nhất cũng chỉ có cố mà khỏe lên.
Trên giường bệnh, tôi làm bộ ngủ, vì muốn chị hai có thời gian nghỉ ngơi.
Nhưng, tôi nghe thấy Văn Sơ và chị hai nói chuyện. Chị hai không ngừng kể chuyện ngày xưa của hai chị em, kể xong thì cười khẽ, Văn Sơ cũng cười, thường thường còn phải trêu ghẹo chị hai một hồi, chế giễu cái ba lô siêu cấp lớn của chị hai, chế giễu căn phòng nhỏ vạn năng và cái xe đạp trăm tuổi của chị.
Nghe Văn Sơ và chị hai nói chuyện, tôi cảm thấy từng nhịp đập của trái tim thay thế càng thêm mạnh mẽ. Chị hai cuối cùng cũng có thể thản nhiên nói những chuyện như thế với người khác, cuối cùng đã không còn nói câu « tổng kết sơ bộ » về mình: Như Hoa kỳ thật không bằng hoa.
Ai nói Như Hoa không bằng hoa, như hoa là loại hoa đẹp nhất trên đời này, như hoa, tựa ngọc.
Trong hôn lễ của chị hai và Văn Sơ, tôi tặng hai người một món quà, món quà này tôi đã mất một năm mới hoàn thành: Một bức chân dung của chị.
Tôi cuối cùng đã có tự tin vẽ chị hai, cuối cùng cũng có thể không vì chị hai mà đau lòng, cuối cùng cũng có thể tự tay vẽ nét mặt tươi cười của chị hai.
Trong bức vẽ, chị hai quàng một cái khăn quàng cổ kỳ quái, trên khăn quàng cổ là một cây trâm cài hình một cô nhóc ôm đĩnh vàng Văn Sơ tặng, đó là hai món bảo bối quý nhất của chị hai, không thể dùng tiền đong đếm.
Thật ra chị hai rất đẹp, đến nỗi nét bút của tôi không thể theo kịp, trong ánh mắt của chị có một loại ánh sáng, nếu chỉ dùng để thuốc màu không thể tả được sự nhu hòa, loại nhu hòa này, tôi nghĩ có tên là thiện lương. Nụ cười của chị có một thứ gì đó không thể dùng phác hoạ và kết cấu để mô tả, thứ này, tôi nghĩ tên là kiên cường.
Chị hai vịn tay tôi, chúng tôi cùng đi qua thảm đỏ, bên kia tấm thảm đỏ là Văn Sơ, khởi đầu của mọi chuyện, nụ cười của cậu ấy vẫn như xưa, như ánh mặt trời.
Tôi đặt tay chị hai vào tay Văn Sơ, cậu ấy hỏi tôi: “Lỗ Tự Ngọc, cậu sinh tháng mấy ?”
“Tháng 8, tôi sinh vào mùa hè.” Tôi bình tĩnh trả lời.
“Tôi sinh tháng 3.”
“À, phải không, thì sao?”
“Tôi lớn hơn cậu.”
“Ừ.”
“Cho nên, cậu phải gọi tôi là anh rể.”
Tôi trầm mặc một lát, gọi cậu ta: “Anh rể.”
Đoạn đối thoại này, đã xảy ra trong sáu năm trước, bây giờ lặp lại một lần nữa. Thật ra tôi muốn nói với cậu ấy, dù cậu ấy không lớn hơn tôi, chỉ cần cậu ấy cưới chị tôi, vậy nhất định sẽ là anh rể của tôi.
Không nói với cậu điều này, bởi vì tiếng Trung của cậu vẫn kém cỏi như vậy. Mọi người đều đang cười, đều vì người mới mà vui mừng.
Người mới này, là chị hai của tôi, và anh rể.