Chương 19

Chương 19: (H)

Đang giữa mùa hè cho nên các trường ở thành phố H đều đang nghỉ hè, đi trong trường cũng chỉ có thể thỉnh thoảng gặp vài người. Bởi vì gần đây có một vài học sinh lớp 12 phải học bù cho nên trường vẫn mở cửa.

Tại cửa trường học, Thang Nguyên thấy một ông chú bảo vệ tóc hoa râm trong phòng bảo vệ, nhìn có chút lớn tuổi, cô nhanh chóng đi tới hỏi thăm:

"Chú ơi, tôi muốn hỏi một chút. Mấy năm trước có một người tên Đổng Trí tốt nghiệp tại trường học này, ông có biết anh ta không?"

"Đổng Trí à, đương nhiên tôi biết cậu ta, thành tích học tập của cậu ta khá tốt."

"Vậy ông có tiếp xúc với cậu ta không? Tính cách của cậu ta như thế nào?"

"Cái này tôi cũng không rõ lắm, có điều cậu ta là một đứa nhỏ rất lễ phép. Bình thường thấy tôi cũng sẽ chào hỏi. Có một hôm tôi phải bưng một cái rương giấy đi bán, cậu ta còn giúp đỡ tôi một tay."

Hỏi thêm vài câu đơn giản, hai người đi ra khỏi phòng bảo vệ, dọc theo con đường qua sân thể dục đi đến phía ký túc xá của giáo viên.

Dọc đường đi qua một bảng thông báo, bên trên dán đủ loại thông báo, cũng có dán ảnh chụp các học sinh vừa mới thi đậu đại học năm nay, cũng có thông tin của một số học sinh tốt nghiệp tiêu biểu của những năm trước.

Nhìn qua, Thang Nguyên bỗng nhiên nhìn thấy Đổng Trí ở trên đó.

Sau đó hai người tìm được vị chủ nhiệm ba năm cấp ba của Đổng Trí.

Hỏi han một phen, hai người đều thấy thông tin cũng không sai biệt mấy.

Đổng Trí học hành rất chăm chỉ khắc khổ, tính cách cũng rất thiện lương, trên lớp thường giúp đỡ các bạn, là trợ thủ đắc lực của các giáo viên.

Một người như vậy sẽ sát hại chính bạn gái của mình sao?

Trên đường trở về, Thang Nguyên sắp xếp chỉnh sửa một chút manh mối mà mình đã tra được.

Đến khách sạn, vừa rửa mặt xong liền nhận được tin nhắn tiểu Ngô gửi đến:

"Cảnh sát Thang, chúng tôi tạm thời không tra được tung tích của Đổng Trí. Cô nghỉ lại ở đây một đêm, ngày mai nhất định có thể tìm thấy người."

Thang Nguyên lại liên lạc với Trương Đào, hai người chia sẻ manh mối mà mình tra được với nhau.

Theo như Trương Đào nói, hiện tại anh ta chưa tra được manh mối gì.

Nữ họa sĩ kia trước khi chết thường độc lai độc vãng, manh mối tra được cũng bị giới hạn. Huống hồ vụ án này trước kia đã được cảnh sát điều tra một lần, sẽ không dễ dàng phát hiện manh mối mới nhanh như vậy.

Chúc Già tắm rửa xong đi ra thấy Thang Nguyên ngồi trên giường chau mày, trong lòng biết cô vì án tử mà buồn bực, anh đi đến từ phía sau ôm cô vào lòng:

"Mệt mỏi cả một ngày, ngủ trước một chút nhé."

"Em không ngủ được."

Khách sạn đơn sơ, án tử đi vào ngõ cụt, trời thì nóng nực, quả thực rất dễ dàng làm cho tâm tình con người không ổn định.

Nghe vậy, Chúc Già cúi đầu khẽ liếʍ cái gáy của cô, nói:

"Nếu như vậy, chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa đi."

Hai người đều vừa mới tắm xong, điều hòa trong phòng đang mở, so với mệt mỏi ban ngày thì bây giờ sinh ra khoan khoái không ít.

Thang Nguyên vốn không nghĩ đến chuyện này nhưng mà thực sự không chịu nổi sự trêu chọc của anh.

Môi lưỡi của anh nóng hổi, dọc theo cổ của cô hướng xuống phía xương quai xanh liếʍ một vòng. Đôi bàn tay thì từ phía sau trượt ra đằng trước, cách lớp áo ngủ vuốt ve nắn bóp bầu ngực mềm mại của cô.

Mười ngón tay xòe ra, nhào nặn hai bầu ngực của cô, dồn lên cao rồi lại buông ra, cứ lặp lại như vậy nhiều lần. Thang Nguyên chỉ cần cúi đầu há miệng là có thể ăn được hai khối trước ngực của mình.

“Ư ..."

Cô bị làm đến tâm viên ý mãn, giữa hai chân từ từ cảm thấy vừa ngứa vừa trống rỗng.

Nhào nặn một trận, Chúc Già cởϊ áσ của cô ra, bàn tay không chút ngần ngại trực tiếp bắt lấy hai bầu ngực, ngón trỏ và ngón giữa thỉnh thoảng vân vê núʍ ѵú, khıêυ khí©h cô.

"Ư ..."

Thang Nguyên thở hổn hển dựa vào người Chúc Già, cúi đầu nhìn một tay anh trượt xuống phía dưới, xâm nhập vào qυầи ɭóŧ, tìm được âm đế của cô, gảy một cái.

"A ..."

Tiếng rêи ɾỉ của cô lập tức lớn hơn, cả người ở trong ngực anh khó khăn giãy dụa.

"Mở chân."

Anh ở phía sau hạ giọng ra mệnh lệnh.

Lúc ở trên giường, anh giống như lúc nào cũng bá đạo hơn một chút, rất khác với ngày thường.

Có điều đối với Thang Nguyên mà nói loại bá đạo này không hẳn là điều xấu.

Kinh nghiệm của cô quá ít, cho dù bị anh khơi lên khát vọng cũng không nhanh chóng phóng túng, vì vậy cần phải có sự cưỡng bách của anh để dẫn dắt.

"Ư ..."

Cô thuận theo lời anh nói tách hai chân ra. Chúc Già cởϊ qυầи lót của cô ra, ngón tay lần nữa đặt trên hoa hạch vân vê một cái.

"A ..."

Tận mắt nhìn mình bị đùa bỡn mang đến một loại cảm giác kí©h thí©ɧ khác lạ. Thang Nguyên rất nhanh chảy rất nhiều mật dịch làm cho lòng bàn tay và ga giường đều ướt đẫm.

"Chúc Già ... A .... Ưm ..."

Động tác hai tay đặt ở trước ngực và giữa hai chân càng lúc càng nhanh, ánh mắt của Thang Nguyên cũng càng ngày càng mê ly. Hai chân của cô bủn rủn. Rõ ràng anh còn chưa tiến vào, cô đã cảm thấy không chịu nổi rồi.

"A ..."

Núʍ ѵú và âm đế bị anh vân vê đến sưng đỏ, ngoài ra còn hơi đau nhức một chút, càng gợi lên kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.

Tốc độ tay của Chúc Già càng nhanh hơn, sau khi Thang Nguyên thét chói tai vài tiếng, cuối cùng không nhịn được cao trào.

Trên ga giường màu trắng là một mảnh nước da^ʍ mỹ. Thang Nguyên đang xấu hổ thì bị Chúc Già lật người lại, cô nằm ngửa còn anh áp người lên trên cô.

Anh tách hai chân của cô ra, chen vào giữa hai chân cô, một tay đỡ côn ŧᏂịŧ chậm rãi tiến vào.

"Ư ..."

Vừa mới tiến vào, bên trong của Thang Nguyên lập tức co rút lại.

Cô nhìn nơi mà hai người giao hợp, cố nén tiếng rêи ɾỉ hỏi:

"Anh mua lúc nào vậy?"

"Trên đường trở về. Mùi nho, có gai và có bi, em thích không?"

Vừa nói, Chúc Già vừa bắt đầu chuyển động để cho cô trực tiếp cảm nhận những gì anh vừa mới miêu tả.

"A ..."

Nội bích nhạy cảm trong nháy mắt bị gai bi của côn ŧᏂịŧ làm cho kí©h thí©ɧ. Rõ ràng Thang Nguyên vừa mới cao trào nhưng lúc này cũng không chịu nổi.

"Anh chậm một chút."

Cô đè mông anh xuống, muốn giảm bớt kí©h thí©ɧ mà anh mang đến.

"Chậm sợ là em càng không chịu được."

Dứt lời, anh quả thực chuyển động chậm lại như cô mong muốn, từ từ cắm vào, từ từ rút ra.

"A a a a ..."

Thang Nguyên lập tức hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của anh.

Anh chuyển động càng chậm, thì các bi gai cũng thong thả ra vào, giống như đang từ từ hành hạ cô khiến cho cô khó chịu gấp trăm lần, khiến cả người điên cuồng.

"Nhanh một chút ... Nhanh ..."

Cô lật lọng khóc.

"Ngoan, lập tức sẽ thoải mái."

Chúc Già cúi đầu hôn lên giọt nước mắt của cô, lần nữa gia tăng tốc độ.

"Bảo bối, thả lỏng, mở chân lớn một chút."

Vừa nói, tay của anh vừa vân vê nhào nặn cái vυ" và âm đế nhạy cảm của cô.

Hơn mười giây sau, tất cả những điểm mẫn cảm đều bị anh an ủi, Thang Nguyên càng ngày càng thả lỏng, huyệt nhỏ chảy ra rất nhiều dâʍ ɖị©ɧ, cuối cùng triệt để thích ứng côn ŧᏂịŧ thô to của anh.

"A ... Ư ..."

Cô bắt đầu thuận theo tiết tấu của anh, thắt lưng uyển chuyển dao động, nũng nịu rêи ɾỉ.