Editor: Boomtini
Giang Niên ... nhìn nhìn Tạ Minh.
Sau đó cô bắt đầu suy nghĩ, Lục Trạch thoạt nhìn có vẻ lười nhác không thích phản ứng với người khác nhưng mà coi bộ tính khí rất tốt nha.
Ngược lại chính là bạn cùng bàn với Lục Trạch, nhìn qua có vẻ tâm tình không được tốt lắm … ?
Tạ Minh: "..."
Quái.
Hắn đột nhiên liền hiểu câu "trong ngoài đều không phải là người" có nghĩa là gì.
Vì cái gì mới bắt đầu học kì mà ngày đầu đã bi thương như vậy chứ?
Không, nói đúng ra, tại sao mỗi lần nhắc đến nữ sinh thoạt nhìn xinh đẹp thanh tú thì cái tên tùy ý, thiếu kiên nhẫn như A Trạch lại có vẻ… có chút thay đổi?
Nếu hắn nhớ không lầm, ngày hôm qua lúc đang chơi game, trong lớp bầu chọn đại diện tiếng anh hắn cũng chọn cho nữ sinh tên Giang Niên này đi, đúng không?
Tạ Minh đột nhiên lớn gan suy đoán.
... Không, nghĩ đi nghĩ lại như thế nào cũng đều cảm thấy không có khả năng.
Kia chính là Lục Trạch đó !
Ai cũng có thể động tâm nhưng mà Lục Trạch thì không thể!
Phải biết rằng chỉ với vẻ ngoài của Lục Trạch liền không biết có bao nhiêu nữ sinh thích hắn, càng không nói đến thành thích như thần cũng các loại cường đại kĩ năng.
Từ khi quen biết Lục Trạch tới nay hắn đã thấy không ít nữ sinh tỏ tình với Lục Trạch.
Nhưng mà Lục Trạch chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương.
Theo lời của Lục Trạch ---“Yêu đương sao? Chơi game còn thú vị hơn, nói đúng ra, mấy cái cuộc thi, giải thưởng ngoài kia cũng không hay ho bằng”.
Nghe này, nghe này, đây chính là tiếng người sao?
Hắn nhịn không được lại lần nữa đánh giá một phen từ trên xuống dưới nữ sinh đang đứng trước mặt Lục Trạch.
Đẹp thì đẹp, nhưng mà tỏ tình với Lục Trạch cũng không thiếu các dạng mĩ nữ nha
Tạ Minh tấm tắc cảm khái một tiếng.
Giang Niên đương nhiên không biết Tạ Minh đang nghĩ gì, cô có chút do dự: "Cái kia cửa sổ, bên tôi hơi nóng, có thể đóng cửa sổ được không? Hơn nữa mở của sổ lúc bật điều hòa hình như có điểm lãng phí."
"Nóng sao?" Lục Trạch ngước mắt lên nhìn Giang Niên.
Nữ sinh không biết là vì căng thẳng hay vì nóng, quả nhiên trên trán cô ấy có những giọt mồ hôi li ti.
Cô vô thức đưa tay lên, muốn lau đi những giọt mồ hôi này.
Xem ra là nóng thật.
Lục Trạch gật đầu: "Thật ngại quá, tôi đã không nghĩ đến cảm nhận của cậu. Cứ tự nhiên."
Tạ Minh: "...... ???"
Mẹ nó ?!
Không phải, thật sự không trách hắn hôm nay vẫn buông những câu chửi thề ùn ùn không dứt, hôm nay người ngồi bên cạnh hắn có phải Trạch ca không vậy?
Tại sao lúc hắn hỏi Lục Trạch còn không thèm nhìn, còn lúc cô gái nhỏ này đến hỏi về việc đóng của sổ, Lục Trạch lại còn “thật ngại quá”, rồi cái gì “cứ tự nhiên” ?????
Lục Trạch dễ nói chuyện như vậy từ khi nào mà hắn không hay biết ?
Tạ Minh chỉ cảm thấy đôi mắt của mình sắp rớt xuống thật sự.
Đầu cũng vậy.
… Bất quá, Giang Niên trong đầu vẫn còn suy nghĩ lung tung vội vàng nói lời cảm ơn, sau đó liền đi đến đóng cửa sổ lại.
Quá tuyệt, rốt cuộc hắn không cần phải cảm thụ cái loại ấm lạnh đan xen đầy kíƈɦ ŧɦíƈɦ nữa rồi.
Hắn nhịn không được hướng tới Giang Niên dùng ánh mắt cảm ơn. Tạ Minh rất nhiệt tình: “ Bạn học Giang Niên phải không? Xin chào xin chào, tôi là Tạ Minh, Tạ trong cảm ơn, Minh trong bình minh”.
Giang Niên đứng yên, gật đầu: “Xin chào, tôi biết cậu.”
Tạ Minh được một phen kinh hỉ : “Ồ, thật vậy sao?!”
Lời nói mới vừa ra khỏi miệng, Tạ Minh liền cảm thấy… vị ca ca bên cạnh có bộ dáng như không mấy vui vẻ…
Đương nhiên, bạn học Tạ Minh cũng không nghĩ nhiều, dù sao lúc Lục Trạch vui vẻ cũng có nhiều lắm đâu.
Giang Niên nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, tôi vẫn luôn biết cậu, cậu … à”, cô gái nhỏ có chút rối rắm, cô thật sự không giỏi nói dối, “Lục Trạch và Hạ Gia Dương rất nổi tiếng mà”.
Tạ Minh: “……”
Kỳ thật hắn cũng đặc biệt không hiểu vì cái gì chính mình tự rước lấy nhục, đây là có ý gì?
Lục Trạch nhếch miệng cười.
Không quên phụ họa: “Đúng vậy, Tạ Minh quan hệ với bọn tôi rất tốt.”
Giang Niên cũng cười cười, hướng hai người gật đầu sau đó trở về chỗ ngồi của mình.
Thuận lợi hoàn thành mục tiêu đóng cửa sổ, tâm tình Giang Niên trở nên thật tốt.
Lúc trở về chỗ ngồi, Giang Niên cảm thấy cả Thi Vũ và Triệu Tâm Di đều nhìn về phía mình với ánh mắt …
Kinh ngạc.
Cô bị nhìn đến sửng sốt.
Nhịn không được nhìn lại trang phục của mình, không bị làm sao hết mà ?
“Sao vậy?”Giang Niên thận trọng.
Thi Vũ lắc đầu: "Không sao. Mình chỉ cảm thấy cậu thật là lợi hại, cửa sổ thật sự đóng lại rồi”.
Triệu Tâm Di gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, hơn nữa thoạt nhìn còn có bộ dáng trò chuyện cùng Lục Trạch thật vui vẻ”.
“Mình cảm thấy Lục Trạch có vẻ rất dễ nói chuyện”, Giang Niên trả lời hai người khi đang cất sách ngữ văn vào ngăn bàn.
Thi Vũ và Triệu Tâm Di nhìn nhau.
……Thật vậy không?
Thi Vũ nhìn xung quanh, sau đó hạ giọng, cẩn thận nói: “ Giang Niên, cậu đã từng thấy nữ sinh tỏ tình với Lục Trạch chưa?”
Nghe thấy có mùi vị bát quái, Giang Niên lập tức có hứng thú: “Cái gì cái gì, nói cho mình nghe với?”.
Triệu Tâm Di cũng khá có hứng thú, vội vàng sáp lại
“Hồi năm nhất (lớp 10) lớp mình với lớp Lục Trạch học thể dục chung, sau đó là thời gian hoạt động tự do, mình liền thấy một nữ sinh đi theo Lục Trạch tỏ tình”
Thi Vũ cố ý dừng lại, hài lòng nhìn bộ dáng vạn phần tò mò của hai cô bạn, lúc này mới tiếp tục kể
“Lúc ấy Lục Trạch đang chơi bóng rổ với Hạ Gia Dương cùng vài người bạn học, nữ sinh kia mua nước mát, chờ lúc Lục Trạch nghỉ ngơi thì đi đưa nước. Kết quả Lục Trạch căn bản chẳng hề nhận nước, lại còn không mấy vui vẻ liếc nhìn nữ sinh kia một cái sau đó lập tức đi qua”.
Giang Niên và Triệu Tâm Di đều ngạc nhiên.
... Chỉ nghĩ đến cảnh đó, Giang Niên đã cảm thấy xấu hổ tột cùng.
Nếu đó là tiết thể dục, hơn nữa là Lục Trạch chơi bóng rổ, chung quanh khẳng định không ít người đến xem.
Nói cách khác, trước mặt bao nhiêu người, nữ sinh kia đã bị từ chối thẳng thừng không chút lưu tình.
Giang Niên thực sự là một người để ý đến ánh mắt của người khác, cho nên cô rất sợ ra ngoài ở những nơi công cộng.
Nếu cô chịu lấy hết can đảm trước nhiều người như vậy tỏ tình với một người, điều đó khẳng định cô thực sự rất thích đối phương.
“Cho nên mình mới nói, Lục Trạch nào có dễ nói chuyện vậy đâu”, Thi Vũ lắc lắc đầu.
Giang Niên mím môi, không nói nữa.
Ngay khi ba người đối mặt nhìn nhau không nói gì—
“Các cậu lại nói cái gì sau lưng tôi đấy!”, Đoạn Kế Hâm đột nhiên từ cửa sau nhảy vào, giọng rất lớn, thành công làm cho ba người đang nhiệt tình bát quái đồng thời giật mình.
Giang Niên, Thi Vũ, Triệu Tâm Di: "..."
“Có ai muốn nói gì sau lưng cậu đâu" Giang Niên xoa nhẹ l*иg ngực, ổn định lại sau khi bị một trận thất kinh, ưu nhã khinh bỉ, "Cậu thật phiền."
Đoạn Kế Hâm lắc đầu, thoạt nhìn còn rất ủy khuất: “Tôi mới đi WC một lát, ba người các cậu liền nói nhiều chuyện như vậy, ai da, có vẻ chúng ta thật sự không hợp nhau”.
Ờm, thực tế thì có cùng cậu nói chuyện cậu cũng sẽ bị lạc quẻ thôi.
Giang Niên không hỏi suy nghĩ, năm nhất cô và Đoạn Kế Hâm cùng lớp, như thế nào lại không cảm giác được cậu bạn này chính là đứa nhỏ có tư duy nhảy vọt vậy?
Nó rất khác so với những người bình thường, thực sự.
/ ******************** /
Ngày đi học đầu điên, thật ra việc học trên lớp cũng không hề căng thẳng
Nói đúng ra, nó giống như là ... một buổi gặp mặt các thầy cô bộ môn?
Hơn nữa, điều khiến Giang Niên vô cùng kinh ngạc chính là, toán hóa lý sinh văn anh sáu thầy cô, ngoại trừ chủ nhiệm lớp Diêu Tử Kiệt là giáo viên vật lý, còn lại năm giáo viên thế mà tất cả đều là giáo viên nữ.
Đã vậy lại còn rất trẻ, đoán chừng đều không quá 30 tuổi.
Ngoài ra, hiện tại đang là mùa hè, các cô giáo hôm nay cũng không ngoại lệ đều mặc váy.
Vì vậy khi ngồi trong lớp, Giang Niên có cảm giác như đang xem một …
show thời trang.
Giày cao gót “lộc cộc” tiến vào, giáo viên ngữ văn mặc váy dài màu trắng nhẹ nhàng uyển chuyển.
Giày cao gót “lộc cộc” tiếp tục tiến vào, giáo viên tiếng anh mặc váy ngắn màu đen tươi sáng xinh đẹp.
Giày cao gót “lộc cộc” lại tiến vào, giáo viên hóa học mặc váy denim mười phần khí chất.
…
Dù sao tất cả đều là đủ kiểu váy, đủ kiểu giày, quả thực xem muốn hoa mắt.
Hơn nữa, Giang Niên phát hiện, tuy rằng các cô đều đi giày cao gót, nhưng rõ ràng cách đi của mỗi người hoàn toàn không giống nhau.
Chẳng hạn, giáo viên ngữ văn thực sự ôn nhu, lúc đi vào tiết tấu thong thả, trong khi giáo viên hóa học lại vô cùng dứt khoát lưu loát, khi bước vào tựa như tiếng trống dồn dập.
Đặc biệt thú vị.
----
Vì vậy, sau khi xem qua show thời trang vô cùng vui vẻ, lại nhìn đến Diêu Tử Kiệt cầm theo sách giáo khoa vật lý, mặc quần tây cùng sơ mi trắng tiến vào lớp học, cả lớp đồng thời "y” một tiếng.
Diêu Tử Kiệt: "..."
Hắn dở khóc dở cười đứng trên bục giảng, ở trên bảng đen viết tiêu đề “1.1.1 điện tích trường tĩnh điện và định luật báo toàn của nó”, sau đó quay đầu lại: “Có chuyện gì vậy? Tại sao tôi lại cảm thấy mới khai giảng ngày đầu tiên mà các cô cậu lại ghét bỏ tôi rồi?”.
Diêu Tử Kiệt dù sao cũng là người trẻ, không lớn hơn học sinh trong lớp bao nhiêu, cho nên một chút khí chất của giáo viên cũng không có, thỉnh thoảng còn vui đùa vài câu cùng bọn họ.
Mọi người trong lớp chỉ cười không nói.
Diêu Tử Kiệt cố ý hạ nét mặt: “Hạ Gia Dương, đứng lên!”
Hạ Gia Dương không chút hoang mang đứng dậy, thẳng người.
“Nói đi, tại sao lúc tôi bước vào lớp học mọi người đều “y” tôi?”, Diêu Tử Kiệt bắt chước lại giọng nói của mọi người sống động đến mức trong lớp không ít người bật cười.
Hạ Gia Dương suy nghĩ một hồi, thập phần uyển chuyển: “Thưa thầy, mọi người chính là cảm thấy… thầy hạ thấp giá trị nhan sắc của giáo viên lớp chúng ta.”
... Xem ra cũng không có uyển chuyển bao nhiêu.
Diêu Tử Kiệt dở khóc dở cười.
Hạ Gia Dương tiếp tục uyển chuyển: “Tất nhiên, nếu thầy mặc một chiếc váy xinh đẹp như các lão sư khác, bọn em cũng sẽ thực sự thích thầy.”
Hạ Gia Dương vừa dứt lời, bên dưới liền ồn ào, vô cùng vui vẻ
"Mặc váy, mặc váy, mặc váy ..."
Diêu Tử Kiệt trừng mắt nhìn mọi người.
“Các cô cậu mỗi ngày đều suy nghĩ cái gì trong đầu vậy hả? Tôi nói cho các em hay, đừng tưởng rằng mới khai giảng nên có thể thoải mái chơi bời, kỳ thi tháng sẽ đến sớm thôi. Nếu kết quả của các em ở kỳ thi tháng còn không bằng một lớp bình thường thì có thấy mất mặt không? Tôi thấy mất mặt thay các em đấy.”
Hạ Gia Dương nhanh chóng trả lời: "Vậy nếu bọn em thi tốt, thầy có thể mặc váy không?”
————————
Boomtini: Giang Niên nói thiệt đó, ở trước mặt mọi người mà chị bé tỏ tình với người ta luôn đó nhe, chài ai~~~~