"Anh... không sao chứ? Có bị thương không?"
Tê tâm liệt phế, vẫn luôn như vậy.
Cô luôn như vậy, vẫn còn lo cho anh.
"Anh không sao, anh rất tốt, không có chuyện gì..."
Chẳng qua là, tim anh...
Rất đau...
"Vậy thì tốt." Môi co run rẩy hơn, giọng nói cũng dần yếu ớt, tay đặt lên bụng mình, thở dốc nói: "Cứu con chúng ta... Em biết, anh nhất định có thể... Cứu con chúng ta trước..."
“Chuẩn bị phòng cấp cứu! Nhanh!” Phó Dật Trần thất thanh kêu. Một tay hốt hoảng đè lên vết thương cô, không cho máu chảy nhiều hơn, một tay ôm chặt lấy cô.
Nhiệt độ thân thể cô càng ngày càng thấp, càng ngày càng lạnh…
Loại cảm giác đó, khiến anh thật sự rất sợ.
“Em không được có chuyện, anh không thể có chuyện, Vị Ương, không phải chúng ta còn chưa kết hôn sao? Em vừa mới hứa với anh, còn phải sinh con gái cho anh…” Giọng của anh, kể cả môi anh cũng đang phát run.
Thường xuyên thấy nhiều sinh sinh tử tử, nhưng lần đầu tiên anh sợ chết như vậy, sợ máu như vậy…
Nếu có thể, anh nguyện ý mình chịu thay cô…
Chỉ cầu cô, thật tốt…
Đừng có chuyện gì.
Những y tá xung quanh cũng đỏ mắt.
Nhưng mà…
Lông mi Trì Vị Ương run lên, chậm rãi nhắm hai mắt. Đáp lại anh chỉ có hơi thở ngày càng yếu ớt của cô, càng ngày càng yếu…
Tay cô chậm rãi buông lỏng anh, rơi trên mặt đất.
“Vị Ương!”
Giường bệnh được nhanh chóng đẩy đến, Phó Dật Trần thận trọng ôm lấy cô từ dưới đất lên giường, lập tức đẩy vào phòng cấp cứu.
Người mang dao kia đã bị bảo vệ khống chế, sau đó giao cho cảnh sát.
Vào giờ phút này, Phó Dật Trần không để ý chuyện khác. Cảnh sát muốn anh đi theo lấy khẩu cung, nhưng anh hiện tại không ổn định, chỉ có thể tạm thời theo sau.
Phó Dật Trần muốn chạy vào phòng cấp cứu, bị bác sĩ chủ trị cản lại.
“Dật Trần, anh không thể đi vào!”
“Tôi phải vào, phải làm phẫu thuật, để tôi làm!”
“Trong bệnh viện không cho phép, anh đang không ổn định.”
Môi Phó Dật Trần run run, không nói nên lời. Bên trong là hai sinh mạng! Hai sinh mạng trước mắt! Là hai người quan trọng nhất cuộc đời anh!