Hạ Thiên Tinh chậm rãi bước từng bước đi về phía mép giường.
“Thiên Tinh...”
Giọng nói của phu nhân Lan Đình, tựa như một luồng khói nhỏ, mờ ảo lơ lửng trên không trung, dường như chỉ một giây tiếp theo sẽ biến mất không thấy.
Ngực của Hạ Thiên Tinh quặn đau, hai chân như bị đổ chì vậy. Cô đến gần, quỳ xuống ở mép giường, nước mắt không nhịn được "Tí tách " rơi xuống.
“Mẹ...”
Phu nhân Lan Đình thấy cô, môi hơi mấp máy, trên mặt hiện ra nụ cười hiếm thấy. Nhưng mà, hôm nay, lớp trang điểm trên mặt cũng không thể che giấu được sắc mặt tái nhợt và vẻ tiều tụy hấp hối của bà.
“Sau này... Phải ở bên cạnh ba con nhiều...ông ấy... một mình... Mẹ không yên tâm...” tay của phu nhân Lan Đình, run rẩy, từ trong chăn chật vật giơ ra. Vào lúc này, ngay cả da cũng đã không còn màu sắc gì.
Lúc nói lên yêu cầu này, ánh mắt ảm đạm vô thần của bà hướng về phía Bạch Thanh Nhượng, Bạch Thanh Nhượng đau thương nghẹn ngào, nắm lấy tay bà, nâng lên, đặt ở bên mép hôn nhẹ, ông muốn nói cái gì, nhưng mà, quá bi thương... lời nói như nghẹn lại trong họng, cho dù là một chữ cũng không nói được, chỉ có thể hôn nhẹ lên bàn tay của bà, giống như cố hết sức nắm lấy một tia nhiệt độ cuối cùng của bà, giữ lại trên môi mình.
“Con sẽ... con sẽ chăm sóc cho ba...” giọng nói của Hạ Thiên Tinh, cũng nghẹn ngào.
Môi của Lan Đình giật giật, còn muốn nói gì đó, nhưng mà, dường như khí lực của cả người đều đã tiêu hao hết, nên không thể nói ra được gì. Lông mi, run rẩy, chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng...
“Lan Đình... Đình Đình... Đình Đình!”
Bạch Thanh Nhượng lạc giọng gọi tên bà. Đến cuối cùng, đã nghẹn ngào, nằm ở trên mép giường, giống như đứa bé khóc ra thành tiếng.
Thanh Nhượng...
Đừng khổ sở...
Nếu không... em sợ, em sợ trên đường đi xuống hoàng tuyền, em sẽ đi không an lòng...
Ngón tay của Lan Đình run rẩy, giống như là dùng hết một tia khí lực cuối cùng, nắm lấy tay của Bạch Thanh Nhượng.
Bà sẽ không uống... canh mạnh bà bên cầu nại hà...
Bà sẽ mang theo tất cả trí nhớ và nhớ nhung của đời này, để đời sau gặp lại ông thêm nữa...
Một bên, mắt của tất cả mọi người đều đỏ lên. Vốn tưởng rằng, hai người yêu nhau, sau hôn lễ này, từ đây có thể sống cuộc sống vợ chồng thật hạnh phúc, nhưng mà, không nghĩ tới...
Trong một đêm, cuối cùng lại âm dương cách biệt.
...
Không biết qua bao lâu...
Thời gian, giống như đọng lại vậy.
Hạ Thiên Tinh ngơ ngác ngồi ở đó, có thể cảm giác được bàn tay mà mình đang nắm chặt, đã dần dần, dần dần mất đi nhiệt độ, trở nên lạnh như băng, cứng ngắc...
Nhưng cô vẫn cố chấp, không muốn buông.
Bác sỹ Phó tiến lên, cẩn thận tra xét.
Rồi sau đó, sắc mặt nặng nề, ánh mắt dò xét một vòng. Nhìn khuôn mặt đau thương của mọi người, anh trầm giọng mở miệng: “Mọi người, nén bi thương...”
Thân thể của Hạ Thiên Tinh trượt xuống, ngã ngồi dưới đất.
Nước mắt, làm thế nào cũng không thể chảy ra được. Giống như là đã khô cạn vậy.
Cô không kiềm được mà nhớ tới hôm đó, mẹ còn muốn bế đứa con thứ hai của cô...
Nhưng mà, bây giờ...
Đứa bé còn chưa ra đời, sao bà đã đi vậy?
Cô ngẩn cả người ngồi ở đó, rất lâu sau, mới hoảng bất thất thần.
“Thiên Tinh!” Trầm Mẫn ngồi xổm người xuống, đỡ cô dậy: “Bây giờ con là phụ nữ có thai, phải chú ý cảm xúc...”
“Mẹ...” môi của Hạ Thiên Tinh run rẩy nói ra, đôi mắt như mơ hồ, thấy Trầm Mẫn, cuối cùng thì nước mắt không kiềm được.
Trầm Mẫn ôm lấy cô. Nhẹ nhàng vỗ về lưng của cô, an ủi.
“Dạ Kình, con đưa Thiên Tinh về Chung Sơn trước, chuyện ở đây để cho chúng ta xử lý.” Lão gia lên tiếng.
Bạch Dạ Kình trầm mặc liếc nhìn ba mẹ vợ trên giường, anh vươn tay ra, ôm lấy Hạ Thiên Tinh.
Một là, Trầm Mẫn không yên tâm con gái; hai là, dù có ở lại đây thì cũng không giúp được gì, cho nên bà mang Hạ Đại Bạch, đi theo bọn họ cùng trở về.
...
Trên xe, Hạ Thiên Tinh ngồi ở chỗ ghế phụ, toàn bộ đường đi đều không nói một câu.
Ánh mắt si ngốc nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt trống rỗng.
Sáng sớm hôm nay, thậm chí cô còn cảm thấy tất cả đều thuận lợi. Vừa nãy, lúc ở hội trường hôn lễ, thậm chí hai người bọn họ còn tuyên thệ sẽ sống với nhau thật hạnh phúc đến hết cuộc đời còn lại. Vậy mà, chỉ mới chốc lát, sao lại...
Cô cảm thấy tất cả thứ này giống như là cơn ác mộng vậy.
Trong lòng Bạch Dạ Kình và Trầm Mẫn đều lo lắng. Hạ Đại Bạch nhìn cô như vậy, trong lòng cũng khó chịu.
“Đại Bảo, mẹ đừng khổ sở.” Cậu ngồi ở phía sau, tay nhỏ đưa đến trước mặt, cầm lấy bàn tay lạnh như băng của cô, đặt ở trên cái miệng nhỏ nhắn của mình nhẹ nhàng thổi: “Mẹ đừng sợ, mẹ còn có con mà! Con sẽ không rời khỏi mẹ như bà ngoại hai đâu... Con sẽ chăm sóc cho mẹ cả đời...”
Những lời an ủi ngây thơ của cậu, khiến cho Hạ Thiên Tinh dễ chịu hơn rất nhiều. Cô hơi giật giật người, quay mặt qua, hướng tầm mắt về phía con.
Hạ Đại Bạch nhìn thấy hốc mắt hồng hồng của cô, thở dài, giơ tay lên lau sạch nước mắt nơi khóe mắt của cô, nhức đầu lại bất đắc dĩ nói: “Mẹ cứ thích khóc như vậy, sau này sinh em gái nhỏ, khẳng định cũng sẽ là quỷ khóc nhè...”
Hạ Thiên Tinh nắm lấy tay cậu, đặt ở bên mép của mình hôn xuống.
“Những lời con vừa mới nói cùng mẹ, mẹ sẽ nhớ. Con nói phải ở cùng mẹ cả đời, không được phép nuốt lời.”
Hạ Đại Bạch nghĩa bạc vân thiên(*) vỗ vào ngực của mình: “Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy. Nói cả đời thì sẽ cả đời.”
(*)义薄云天 - Nghĩa Bạc Vân Thiên
义 - Nghĩa: là tình nghĩa, làm việc nghĩa, có nghĩa...
薄 - Bạc: ở đây là động từ có nghĩa là che lấp.
云天 - Vân Thiên: mây trời.
Dịch nghĩa là hành động có ý nghĩa, hay là tình nghĩa lớn đến nỗi che lấp cả mây trời rộng lớn. Tiếng Việt hơi khó dịch, có một câu hơi tương tự là “Nghĩa Khí ngút trời“.
Trên mặt Hạ Thiên Tinh miễn cưỡng nổi lên một nụ cười, nỗi buồn trong mắt cũng tiêu tan đi đôi chút.
Lúc này, Bạch Dạ Kình nghiêng đầu nhìn con trai, không khỏi không thừa nhận, thằng nhóc này này, rất giỏi dỗ người.
Dưới tình huống này, còn có thể làm cô ổn định lại, cũng chỉ có cậu bé.
Bạch Dạ Kình đưa bọn họ đến Chung Sơn.
Vốn vì hôn lễ hôm nay, nên toàn bộ Chung Sơn đều treo mấy đồ mang không khí vui tươi. Nhưng mà, lúc này, người của Chung Sơn đã sớm nhận thông báo, tháo đồ màu đỏ xuống.
Thím Lâm chỉ huy, cho người thay bằng rèm cửa màu trắng đen và hoa tới.
Ở cửa, có xe chở hoa tới, 3 chiếc xe nối đuôi nhau, tất cả đều hoa cúc và hoa lan màu vàng và màu trắng xen lẫn nhau, bày toàn bộ Chung Sơn.
Hạ Thiên Tinh vào cửa, nhìn rèm cửa đen trắng đã phủ khắp phòng, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy thê lương.
Bạch Dạ Kình vừa mới cởϊ áσ khoác xuống, điện thoại di động đã đột nhiên vang lên. Anh cầm lên nhìn, là ba gọi điện thoại tới, Bạch Dạ Kình không suy nghĩ nhiều, đặt điện thoại di động sát ở bên tai. Đến khi nghe xong, một lúc lâu, anh cũng không nói lời nào.
Hạ Thiên Tinh nhìn về phía anh.
Anh chậm rãi cúp điện thoại, hốc mắt nổi lên một cơn sóng ngầm. Cánh tay dài đưa tới, kéo cô vào trong ngực. Khoảng khắc tiếp theo, Hạ Thiên Tinh chỉ nghe được giọng nói không nhẹ không nặng của anh vang lên: “Vừa nãy... Bên kia điện thoại tới nói, Bạch Nhị gia... nhôi máu cơ tim, đang trên đường đưa đến bệnh viện, thì...”
Một câu nói, mà anh ngập ngừng mãi, mới có thể nói xong. Có thể cảm nhận được, sự nặng nề trong lời nói của anh.
Những lời này là nói với tất cả mọi người.
Rồi sau đó, anh lại cúi đầu, dùng đôi mắt đã đỏ hồng, nhìn người phụ nữ trong ngực: “Đi rất nhanh, không có nhiều thống khổ.”