Editor: Meii Ichi
Beta: Ad Quỳnh
Văn phòng Tổng thống.
Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, hào quan bao phủ khắp nơi. Ánh nắng lước qua những ngọn cỏ xanh trên mặt đất, Thoạt nhìn như tất cả đều bừng tỉnh.
Quảng trường trung ương Bạch Vũ Phát "bảnh bảnh" thanh âm, túc mục trang nghiêm.
Uy nghiêm lưu kim trước đại môn, đều nhịp đội danh dự khí thế dâng trào trải qua. Đón ánh sáng mặt trời, cờ quốc gia đỏ tươi từ từ dâng lên ——
Anh đứng ở Bạch Vũ Cung, dân chúng cảm thấy sáng sớm vạn vật đều thức tỉnh, hết thảy đều có vẻ ngay ngắn.
Cung điện ngoại, nhìn lên quốc kỳ xa xa ánh mắt liền dừng trên người anh, mọi người giống hải triều kích động hướng lại đây, càng gần một bước chiêm ngưỡng dáng vẻ của tổng thống. Nhóm Vệ binh ngăn bọn họ lại.
Bạch tổng thống tuy vừa tiền nhiệm không lâu, hơn nữa là vị tổng thống trẻ tuổi nhất từ trước đến nay, lại là một vị tổng thống rất quan tâm đến lòng dân. Lúc trước báo cáo diễn thuyết, làm phấn chấn và thâm nhập vào lòng dân, cơ hồ mọi người đều đổ xô ra đường, cuối cùng hỗ trợ anh lấy phiếu cao, nhẹ nhàng đánh bại vị phó tổng thống.
Anh đứng ở địa vị cao, rất xa phất tay thăm hỏi bọn họ.
Âm thanh Dân chúng ủng hộ vang lên hết đợt này đến đợt khác, tình cảm quần chúng xúc động. Anh trước sau bình thản ung dung, dùng tư thái ưu nhã đáp lại bọn họ —— đáp lại người dân của anh.
Địa vị cao thế này mang cho anh nhiều quyền lợi, đồng thời cũng lưng đeo nặng trách nhiệm cùng…… Nguy hiểm.
Vào giờ phút này, có người vội vàng lại đây, ghé vào anh bên tai, hạ giọng: “Thưa ngài, phó tổng thống tới rồi.”
Anh nhàn nhạt "ừ"một tiếng, "đưa tới phòng tôi.”
“Thêm kiến công nghiệp quân sự xưởng sự, hắn tựa hồ đã biết được đôi chuyện.” Lãnh Phi ngôn ngữ nhè nhẹ.
Anh nhíu mày, nhưng cũng không ngoài ý muốn, “Loại sự tình này thế tất nhiên giấu không được hắn.”
"Vũ khí bí mật kia……”
“Ai dám lộ ra nửa câu, gϊếŧ không tha.” Cuối cùng là ba chữ, lãnh khốc vô tình, trên mặt toàn là hàn băng.
Lãnh Phi trong lòng tự nhiên hiểu rõ, cũng không dám nhắc lại.
Thời điểm anh đến phòng họp, Tống Quốc Nghiêu vẫn đang chờ. So với anh trẻ tuổi, Tống Quốc Nghiêu đã là trung niên. Hắn chống gậy ngồi ngay ngắn ở kia, đến khi anh vào cửa, ra lệnh những người kia lui ra, hắn mới chậm rì rì đứng dậy.
“Chào ngài.”
Tuy là thái độ cung kính, nhưng đáy lòng hắn có bao nhiêu không phục, anh trong lòng hiểu rõ.
“Sớm như vậy phó tổng thống có chuyện quan trọng sao?” anh ngồi ở vị trí chủ đạo, trên mặt chỉ cười nhạt.
“ không phải chuyện quan trọng, nhưng nhất định là chuyện tốt.” Tống Quốc Nghiêu cười ha hả, “con gái duy nhất của tôi không biết ngài có biết không?”
“Duy nhất?”
“Đúng. Con tôi mấy ngày nay mới vừa về nước. Nói chuyện cùng tôi một hồi, ngưỡng mộ ngàu đã lâu, khi về liền la hét đòi thấy ngài. Ngài xem, khi nào có thể bỏ ra chút thời gian gặp con bé, liền tính là thỏa mãn tâm nguyện con gái ta một chút.”
Anh cũng chỉ cười cười, “Khó được cô ấy có tâm như thế, còn nhớ rõ tôi. Tất nhiên tôi cũng muốn gặp. mấy ngày sau, tôi sẽ tự mình mở tiệc chiêu đãi Tống tiểu thư, coi như là đón gió tẩy trần, ông xem thế nào?”
“Tôi nói cậu muốn thấy mặt nó, con gái tôi biết nhất định vui vẻ vô cùng.”
Anh nhàn nhạt gật đầu, từ ngăn kéo lấy một cái hộp gấm thuận tay giao cho Tống Quốc Nghiêu, “Đây là lễ vật đưa cho Tống tiểu thư, còn nhờ phó tổng thống giúp tôi mang về.”
Tống Quốc Nghiêu vẻ mặt tươi cười, nói: "Ngài rất có tâm!!”
Tiễn Tống Quốc Nghiêu đi, trên mặt anh cười cười đi theo.
Lãnh Phi nói: "Lão cáo già này, há mồm không hỏi quân sự, nhưng cùng ngài nói về Tống tiểu thư.?”
"Ông ta muốn liên hôn.”
Lãnh Phi muốn nói cái gì đó, nhưng muốn nói lại thôi. Anh liếc hắn một cái: “Nói thẳng.”
“Bạch Tống hai nhà hợp lại một, tuy rằng đối chúng ta mà nói, nhìn như cái gì cũng tốt. Nhưng là…… Nếu ngài cự tuyệt chuyện liên hôn này, hắn ngược lại tìm Dư phó tổng thống còn lại liên hôn. Như vậy gần nhất, Dư Tống hợp thànn một nhà, đối chúng ta tất nhiên là uy hϊếp lớn nhất.”
Điểm này, cũng là điểm anh lo lắng, cho nên mới chuẩn bị lễ vật đưa cho Tống tiểu thư.
…………
Buổi chiều Thứ Bảy.
Hạ Thiên Tinh giúp Đại Bạch mặc trang phục cưỡi ngựa, cho nhóc ruổi ngựa tiên. Đồ này của nhóc, đều là anh đưa, tự mình làm theo yêu cầu. Mặc ở trên người, khí thế bức người.
“ Chú tài xế mang con đi trại nuôi ngựa. Đừng chơi lâu.” Hạ Thiên Tinh dặn dò, xách theo cho con ấm nước, đưa xuống lầu.
Cô vô pháp tương bồi, thứ hai đó là chính thức khảo hạch, trực tiếp quan tâm đến vấn đề công tác của cô, một chút cũng không dám qua loa.
“Đã biết, mẹ vội cái gì, con có thể tự lo được.” Hạ Đại Bạch vẫy vẫy tay, đi theo tài xế lên xe, còn không quên quay đầu lại hôn gió cô một cái.
Lúc này, quản gia tiếp điện thoại, bước nhanh tới hướng cô.
“Hạ tiểu thư, tổng thống cần tiếp một vị khách, cho nên…… Xin cô hiện tại lập tức lên lầu. Nếu có chuyện quan trọng, có thể ở trong phòng rung chuông, phân phó chúng tôi liền tới.” Quản gia nghiêm chỉnh nói, biểu tình nghiêm túc.
Hạ sao trời cảm thấy tò mò, “Trước kia tổng thống tiên sinh chưa bao giờ ở chỗ này tiếp khách. Lần này là……”
“Lần này tiếp kiến chính là tiểu thư của phó tổng. có thể là tổng thống phu nhân tương lai. Cho nên, Hạ tiểu thư, xin thứ lỗi.”
Tổng thống phu nhân tương lai……
“…… Thì ra là thế.” Hạ Thiên Tinh trầm thấp lẩm bẩm một tiếng, rồi sau đó, cười cười, “Tôi lên trước đây. Yên tâm, không có chuyện gì tôi tuyệt không sẽ xuống quấy rầy.”
Không nói gì nữa, Hạ Thiên Tinh xoay người hướng trên lầu. Mở thư phòng, nghiêm túc niệm chính mình.
Chính là, sau khi nghe quản gia nói, liền có chút thất thần.
Tò mò người con gái anh coi trọng là người thế nào.
Ây, nhất định là bởi vì đối phương tương lai sẽ là mẹ kế của con cô, cho nên cô mới hiếu kì như vậy!
Chính là, tưởng tượng đến tương lai con cô gọi người khác là mẹ, tâm tình vẫn nhịn không được trầm xuống.
Ngồi một chút, chỉ nghe được dưới lầu truyền đến tiếng xe gầm rú. Cô cơ hồ là lập tức buông sách trong tay, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Như thường lệ là đoàn xe thật dài. Hạ Thiên Tinh liếc mắt một cái liền nhận ra, anh ngự dụng xe là đệ tam lượng.
Đoàn xe, ở trang viên dừng lại, vệ sĩ dẫn đầu xuống xe, cửa xe từ tùy hỗ kéo ra, anh dẫn đầu từ bên trong xe ra.
Ngay sau đó……
Một dáng người xinh đẹp đập vào mắt cô.
(Ad Quỳnh: Ad mệt nên beta hơi ẩu. Thông cảm ahuhu T.T)