Phó Tư Dịch mất tự nhiên dời đi tầm mắt, thanh âm kiệt lực bảo trì trấn tĩnh, dùng ngữ khi như không có việc gì xảy ra, “À, cái kia a, cũng không có gì, anh nhìn thấy đẹp liền mua.”
Trầm Hoan bừng tỉnh mà gật đầu, “Thì ra là như thế, em còn tưởng anh cố ý mua cốc đôi.”
Phó Tư Dịch bỗng dưng ho nhẹ một tiếng, “Em cứ xem, trong bếp còn xào rau, anh đi nhìn trước.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của Trầm Hoan, Phó Tư Dịch gần như chật vật mà chạy.
Tình huống chân thật là thế này, buổi chiều khi Phó Tư Dịch đi siêu thị mua đồ dùng sinh hoạt cho Trầm Hoan, đi ngang qua kệ hàng để cốc, thấy hai cái cốc rất đáng yêu.
Lúc ấy hắn liền nghĩ, nếu là về mỗi ngày, hai người cùng nhau đánh răng, dùng cốc giống nhau, như vậy sẽ có bao nhiêu ấm áp.
Tâm niệm vừa động, liền quyết định mua.
Không nghĩ tới bị Trầm Hoan phát hiện, còn cười nhạo hắn. Phó Tư Dịch xoa nhẹ huyệt thái dương, rất ảo não vì phản ứng vừa rồi của mình, hắn là nên hào phóng một chút.
Cơm chiều hài hòa qua đi, hai người rúc trên sô pha xem chút phim điện ảnh, gần 10 giờ, Trầm Hoan mệt mỏi, vào phòng ngủ rửa mặt, khi ra tới thấy Phó Tư Dịch trên giường, tư thái lười biếng, trên tay quyển sách đọc được vài trang.
Nghe thấy tiếng bước chân, Phó Tư Dịch ngẩng đầu, khi thấy trên đầu cô bọc khăn lông, nghiêng đầu lau tóc còn đang ướt. Phó Tư Dịch để sách trên tay xuống, hướng cô vẫy tay.
Ý tứ này giống như gọi thú cưng vậy. Bước chân Trầm Hoan dừng một lát, vẫn là đi qua, “Làm gì?”
“Ngồi, anh tìm cho em máy sấy.” Phó Tư Dịch xoay người từ trên giường xuống dưới, đem cô ấn xuống mép giường, sau đó vào phòng tắm.
Ngạch, Trầm Hoan nghĩ kỳ thật tóc cô vẫn luôn là hong gió tự nhiên, bất quá nhìn bộ dáng Phó Tư Dịch tri kỷ như vậy, cô cũng liền vui vẻ hưởng thụ phúc lợi.
Hai chân Phó Tư Dịch đặt ở mép giường, quỳ gối sau lưng Trầm Hoan. Để đầu cô gối trên đùi, Phó Tư Dịch mở ra lòng bàn tay lưu loát vén tóc đen, thấy cô đã thoải mái nhắm mắt lại, liền ấn nút, gió nóng thổi tới.
Hiển nhiên hắn là lần đầu tiên làm việc này, cũng không thuần thục, vô thố mà cầm tóc, chần chờ vài giây, từ đỉnh đầu thổi đến đuôi tóc, không nề hà phiền phức mà sấy.
Có đôi khi giống như trấn an tiểu hài tử, chậm rãi vuốt ve. Trầm Hoan ngửi trong không khí mùi dầu gội tản mát ra như mùi hoa, có chút say mê, vì để tinh thần tỉnh táo, sẽ thỉnh thoảng nói chuyện câu được câu không nói với Phó Tư Dịch.
Phó Tư Dịch một bên chú ý giúp cô sấy tóc, một bên kiên nhẫn trả lời chuyện phiếm không chút ý nghĩa của Trầm Hoan.
Đại khái sấy có chút lâu, Trầm Hoan lăn lộn một ngày cũng mệt mỏi, không lâu cô liền ghé vào đùi Phó Tư Dịch ngủ mất. Phó Tư Dịch hồi lâu không nghe cô lại kêu hắn, theo bản năng hướng cô nhìn lại, lại thấy Trầm Hoan nhấp miệng, ngủ ngon lành, không nhịn được mà bật cười.
Tóc đã sấy không sai biệt lắm, đầu nóng hầm hập, Phó Tư Dịch tắt máy sấy, cẩn thận dịch thân mình Trầm Hoan đến giường, đem gối đầu để dưới đầu cô, thay cô đắp một chiếc chăn mỏng, lại đem đèn giảm độ sáng.
Phó Tư Dịch ở giữa trán cô đặt một nụ hôn, mới đứng dậy đi ra mở tủ quần áo.
Sau khi mở tủ quần áo, cả người hắn đều ngơ ngẩn, trước mắt hắn xuất hiện không phải tây trang, mà là quần áo Trầm Hoan còn có............. nội y.
Tím nhạt, vàng nhạt,..... Phó Tư Dịch dời mắt, trầm thấp cười cười.
Nhưng thật ra hắn lại quên mất, suy nghĩ cho Trầm Hoan tìm quần áo, hắn đem tủ quần áo của hắn đổi vị trí cho cô, vừa rồi, theo thói quen hắn tính mở ra, kết quả lại nhầm.
Phó Tư Dịch lại mở ra tủ quần áo bên cạnh, lúc này mới chính xác.
Khi Phó Tư Dịch từ phòng tắm ra tới, một thân toàn hơi nước, hắn đứng tại chỗ một lúc, mới nhẹ nhàng xốc chăn một góc giường lên, Trầm Hoan đã thay đổi tư thế ngủ, biến thành đối mặt với hắn.
Hắn lẳng lặng nhìn cô một hồi lâu, mới hoàn toàn tắt đèn. Phó Tư Dịch cẩn thận kéo cô gần một chút, cánh tay vòng lấy eo cô, thỏa mãn mà nhắm mắt lại.
====
Hiện tại Tɧẩʍ ɖυng vẫn là chủ biên của “Tuần san âm nhạc” nhưng từ nhỏ cô ta đã được trải qua dạy dỗ của cha mình, cho nên ngãu nhiên cũng sẽ tham dự công việc của công ty, làm trở thủ cho Thẩm Khiêm.
Sau khi trở về từ một buổi ghi hình, cô ta về thư phòng báo cáo tiến độ công việc cho cha mình, cha cô ta nghe xong gật đầu, “ Mẹ con tìm con có việc, con đi xem rồi nghỉ ngơi.”
“Còn có thể có chuyện gì, khẳng định là khuyến khích con hẹn hò. Thật là phiền chết, con nào có nhiều thời gian như vậy.”
Cha Tɧẩʍ ɖυng gác văn kiện trong tay xuống, thay cô ta đổ một ly nước ấm, đối với con gái từ từ khuyên bảo, “Việc này là ta ủng hộ mẹ con, con cũng đừng nghĩ trốn cả ngày. Lúc ấy không nên theo con tùy hứng, làm hại con giờ trên lưng còn đeo cái danh ly hôn.”
Cha Tɧẩʍ ɖυng tự nhiên càng là oán trách Phó Tư Dịch, nhưng hôm nay việc đã đến nước này, ông ta chỉ có thể vì con gái tìm kiếm người trong sạch, mới sẽ không làm người nhà lo lắng.
Nghe lời nói của cha mình hình như có ý hối thúc, Tɧẩʍ ɖυng nhíu mày, lại ngại uy nghiêm của cha, cuối cùng không dám nói gì.
Cha Tɧẩʍ ɖυng biết con gái luôn luôn quật cường, sợ chính mình vô ý nói lời gì đó, chọc con gái thương tâm, lập tức hướng cô vẫy vẫy tay, ý bảo cô ta về nghỉ ngơi.
Từ thư phòng ra tới, Tɧẩʍ ɖυng vẫn là buồn bực bất bình, không nghĩ đối mặt với mẹ già cả ngày một bộ nữ nhi bà già rồi lại không suy xét liền không gả đi được, phỏng chừng lúc này anh trai cô còn chưa ngủ, liền muốn tìm Thẩm Khiêm giải buồn.
Cô tiến vào phòng Thẩm Khiêm luôn luôn không gõ cửa, vào cửa, nghe thấy được trong phòng tắm ào ào tiếng nước, là anh trai cô đang tắm, Tɧẩʍ ɖυng liền ở một bên chờ Thẩm Khiêm ra. Thói quen Tɧẩʍ ɖυng ngồi ở thư án chờ anh trai cô ta, tùy ý lật tới lật lui, gϊếŧ thời gian.
Tɧẩʍ ɖυng cầm lấy tờ báo mở sẵn trên bàn, còn chưa thấy rõ cái gì, ánh mắt liền bị một chồng ảnh chụp hấp dẫn.
Đó là một tấm chính diện một cô gái, áo bông màu trắng, trên cổ quấn một chiếc khăn màu hồng, ánh mắt ôn hòa, một người khả ái.
Tɧẩʍ ɖυng xuy một tiếng, anh trai cô ta đây là đổi khẩu vị, liền có cả ảnh chụp của đối phương. Ai, tật xấu sưu tầm người đẹp lại tái phát.
Nhưng, Tɧẩʍ ɖυng đem bức ảnh đầu tiên tinh tế nhìn một lần, như thế nào nhìn cô gái này có chút quen mắt, giống như đã gặp qua ở nơi nào rồi?