Sau khi Trầm Hoan ngủ một giấc dậy, bên cạnh đã không còn ai, Phó Tư Dịch không ở trong phòng ngủ.
Khi cô ra ngoài, trên bàn đã dọn xong bữa sáng, Phó Tư Dịch cúi người trước bàn làm gì đó. Thấy cô tiến vào, cười, “ Anh mua sữa đậu nành và cháo
gạo kê. Ngồi xuống đi, ăn xong anh đưa em đi làm.”
Hôm nay cô phải thu gameshow.
Đều đã hơn 8 giờ, thời gian tương đối gấp gáp, Trầm Hoan vội vàng ngồi xuống.
Cô ăn vội, đều không màng đến hình tượng, sợ mình đến muộn.
Mới vừa uống cháo xong, liền đứng dậy muốn đi, Phó Tư Dịch ấn cô ngồi trở
về ghế, trong ánh mắt nghi hoặc của cô vươn ngón tay sạch sẽ lau đi chút sữa đậu nành còn dính bên miệng cô.
“Được, có thể đi rồi.”Phó Tư Dịch ôn nhu cười.
Mặt Trầm Hoan chợt đỏ, cúi đầu đi phía trước.
Ngày hôm qua tới vội vàng, không giúp Tần Thành xin chữ ký. Hôm nay vừa lúc
có thể gặp Tần Thành, cô gọi điện cho Trần San nhờ cô ấy lấy ảnh chụp
chờ ở đại sảnh công ty, nhờ Phó Tư Dịch ký xong có thể đưa cho Tần Thành luôn.
Trầm Hoan vừa ngồi trên ghế phụ, Phó Tư Dịch liền đưa qua
một chiếc kính râm, trong ánh mắt khó hiểu của cô, ôn hòa giải thích,
"Gần đây anh tham gia hoạt động quá nhiều, bị paparazzi theo dõi. Ra cửa thì phải cẩn thận chút.”
Hắn đưa cho cô là một chiếc kính râm
kiểu nam, rất lớn, Trầm Hoan đeo vào kính đều trùm đến mũi, không thể
không thường xuyên đưa tay đỡ một chút.
Trông khá buồn cười.
“Về sau lại mua chiếc thích hợp, hôm nay dùng tạm trước đã.” Bộ dáng cô
mang kính râm có chút khôi hài, Phó Tư Dịch nhìn một hồi, cười.
“Vâng.”
Trầm Hoan quay đầu, có chút xấu hổ.
“Trưa hôm nay cùng nhau ăn trưa chứ?” Hắn đưa tay, bắt lấy tay Trầm Hoan đặt ở lòng bàn tay, như có như không vuốt ve.
“Vâng, được.”
“Đúng rồi, chút nữa anh đừng đi vội. Tần Thành có một bức ảnh muốn xin chữ ký của anh.”
“Tần Thành?” Phó Tư Dịch mày vừa động.
“Vâng, hắn là fans của anh, thật lâu trước đây đã hâm mộ anh rồi. Nhưng mà,
sau đó anh lại ẩn lui, hắn liền không có gặp qua anh, cảm thất rất đáng
tiếc, nên đặc biệt nhờ em giúp hắn xin chữ ký của anh” Khi nhắc đến Tần
Thành, ngữ khí của Trầm Hoan trở nên nhẹ nhàng.
Phó Tư Dịch gật gật đầu, không tỏ vẻ gì.
"Cái đó... anh không trách em tự mình làm chủ chứ?"”
“Không đâu.” Hắn đáp rất nhanh, quay đầu liếc mắt nhìn Trầm Hoan một cái, đột
nhiên lại nói, “Anh biết em cùng hắn quan hệ rất tốt.”
“Có thể là tính tình hợp nhau đi!” Nhớ tới Tần Thành, cô liền cảm thấy ấm áp. Bọn
họ quan hệ bạn bè giằng co mười mấy năm, cũng coi như bằng hữu cả giới
giải trí đều biết.
Phó Tư Dịch “ừ” một tiếng. Sau đó, bỗng nhiên tốc độ nhanh hơn.
Khi tới đến trước sảnh truyền hình, Trầm Hoan liếc mắt thấy Trần San đang
chờ. Cô chạy chậm qua, khi Trần San đưa cho cô ảnh chụp, liếc mắt nhìn
chiếc xe hơi phía sau Trầm Hoan, “Ai đưa cô tới vậy?”
“Một người bạn.” Trầm Hoan nhận ảnh chụp, chạy lại phía xe hơi, phía sau Trần San lại kêu, “Nhanh lên, chị Tĩnh đã ở bên trong.”
Trầm Hoan ở phía xa xa đáp một tiếng, quay người liền chui vào xe Phó Tư
Dịch, đem ảnh chụp đưa cho hắn, “Chị Tĩnh đến rồi, ký xong em liền phải
đi.”
Phó Tư Dịch nhận lấy ảnh chụp Trầm Hoan đang cầm, chỉ liếc mắt một cái, hắn liền nhướn mi, “Khỏa thân?”
“Là nửa thân trần.” Chuẩn xác mà nói là chỉ lộ ra nửa người và mấy khối cơ bụng trên đó.
Phó Tư Dịch hơi hơi nghiêng đầu, đôi mắt lại nhìn Trầm Hoan, trầm ngâm, “Dáng người cũng không tệ lắm, cơ bụng đều có.”
Trầm Hoan một囧, hàm hồ mà gật đầu, “Vâng, không tệ.”
Cô sao lại muốn cùng Phó Tư Dịch thảo luận cơ bụng một người đàn ông khác đây.
Phó Tư Dịch liếc nhìn cô một cái, ánh mắt rất ý vị sâu xa, “Còn nhìn rất cẩn thận!”
Trầm Hoan còn không biết người đàn ông trước mắt trong lời nói ấp ủ toàn dấm, liền không chút nào cảm kích mà gật đầu.
“Nhìn anh, anh so với cậu ta còn nhiều hơn.”