“Còn nói không có, dì nhỏ con còn tưởng con thất tình, còn hỏi mẹ có phải con nói chuyện bạn trai hay không?”
Trầm Hoan sắc mặc trắng nhợt, âm điệu cũng cao, “Con không có bạn trai.”
“Biết con không có. Khẩn trương cái gì, mẹ còn không biết con a!” Hứa Thiến bị con gái chọc cười.
Cuối cùng Trầm Hoan bị đuổi về thành phố M.
Mấy ngày trước Giang Nhiên cũng đã đi nơi khác quay chụp MV album. Lúc gần đi, còn cố ý gọi điện cho cô chào tạm biệt.
Ngày ngày của cô lại khôi phục bình đạm tẻ nhạt.
Chiều hôm nay Hồ Tĩnh gọi tới một cuộc điện thoại, nói có việc muốn trao đổi.
“Bác gái phẫu thuật thế nào?”
Trầm Hoan kinh ngạc, Hồ Tĩnh thế nhưng sẽ hỏi thăm tình hình mẹ mình, sau
khi hơi kinh ngạc, thực mau trả lời, “Bác sĩ nói không có trở ngại,
không lâu liền có thé xuất viện.”
“Tốt, vậy là tốt rồi. Hết bệnh
rồi, cô cũng có thể chuyên tâm làm việc.” Hồ Tĩnh liếc nhìn cô một cái,
ánh mắt lành lạnh, “Tôi còn chưa có quản lý qua người mới nào vì có việc cá nhân chậm trễ công việc.”
Lời này là khiển trách cô không chuyên nghiệp.
Cô biết tính tình Hồ Tĩnh không tốt, nhưng không nghĩ tới lại không tốt đến như vậy, mở miệng liền ngữ khí ác liệt.
Như cô cũng không thể nói cái gì, chỉ có thể buồn buồn nhận sai, “Thật xin lỗi, sẽ không có lần sau.”
Hồ Tĩnh hừ nhẹ một tiếng, không tỏ ý kiến. Một lát sau, lại cười, “Không
có gì là phải xin lỗi, rốt cuộc lúc trước lại không phải tôi cho cô đặc
quyền. Bất quá, loại chuyện này sau này vẫn là nên nói trước với tôi một tiếng.”
Trầm Hoan nhất thời không hiểu rốt cuộc Hồ Tĩnh muốn nói cái gì, chỉ có thể gật đầu đáp lại.
“Vốn dĩ Phó Tư Dịch nói tôi chì là danh nghĩa, không cần phụ trách cô việc
gì cụ thể. Kết quả thì sao, hắn phủi tay đi Paris, đi cái gì mà rạp hát
Tarot, xem cái ca kịch quỷ quái gì đó. Đem một đống cục diện rối rắm ném cho tôi. Còn nói cái gì mà chuyện của cô từ nay về sau do tôi phụ
trách.”
Thì ra, hắn đi Paris.
Trầm Hoan cắn môi dưới, trong lòng hơi khổ.
Hồ Tĩnh nhìn thần sắc cô không quá tự nhiên, lại nghĩ tới nản lòng toát ra trước khi Phó Tư Dịch rời đi, nhẹ liếc Trầm Hoan một cái, lấy miệng
lưỡi người từng trải, cười hỏi, “Cô cùng hắn, cãi nhau?”
Trầm Hoan bưng lên tay run run, nước trà thiếu chút nữa đổ ra.
Ánh mắt Hồ Tĩnh thẳng tắp chiếu trên người cô, Trầm Hoan gấp gáp mà gục đầu xuống, giấu đầu lòi đuôi, “Không phải như vậy, tôi cùng thầy Phó....
tôi cùng hắn không có quan hệ gì hết.”
Hồ Tĩnh chuyển chân, ánh
mắt hiểu rõ, khẳng định mà nói, “Thật đúng là cãi nhau, còn ồn ào thật
lợi hại. Nói một chút đi, hắn chọc cô như thế nào?”
Trầm Hoan sống lưng cứng còng, tâm loạn như ma.
“Cô đừng khẩn trương, tôi chính là tùy tiện hỏi, không có ác ý gì. Trước
kia, Phó Tư Dịch vì mời tôi làm người đại diện cho cô, không biết cầu
tôi bao nhiêu lần. Lúc này lại không nói một tiếng đi mất, hỏi hắn, lại
không nói cái gì. Tôi cũng không biết hắn như thế nào một lòng coi trọng cô, khuyên vài lần cũng không nghe. Hắn vì cô phí bao nhiêu tâm tư, cái này tôi là người ngoài cũng rõ ràng rành mạch. Chính cô hẳn là cũng
biết ít nhiều đi.”
“Cô có phải ghét bỏ hắn đã từng kết hôn? Cuộc
hôn nhân trước của hắn.... Ai, không đề cập tới cũng thế. Vẫn là nói, cô không thích hắn?”
Đối mặt với lời nói liên tiếp của Hồ Tĩnh, Trầm Hoan vẫn luôn trầm mặc.
Hồ Tĩnh cũng biết lờ nói hôm nay có chút hơi quá phận, cô là người ngoài,
không nên can thiệp vào. Nhưng nghĩ đến tình cảnh Phó Tư Dịch ngày đó
say rượu gọi điện cho cô, lại cảm thấy sự việc có chút nghiêm trọng, hôm nay thấy Trầm Hoan, nhịn không được liền nhiều lời một chút.
Thấy Trầm Hoan vẫn luôn không lên tiếng, Hồ Tĩnh cũng cảm thấy không có ý
nghĩa, cuối cùng xoay đề tài, “Đoàn phim <<Đô thị tình
duyên>> sắp mở cuộc họp báo, sau đó sẽ tuyên truyền, đến lúc đó cô cần đi theo phối hợp một chút.”
“Tôi đã biết.” Trầm Hoan rốt cuộc lên tiếng.
“Cô cũng không cần khẩn trương, mấy ngày nay có rảnh tôi sẽ mang theo cô.”
“Cảm ơn, chị Tĩnh.” Thân hình Trầm Hoan thoáng buông lỏng, thả lỏng chút.
“Lần trước tôi từng đi nghe cô thu âm, cảm giác cũng không tệ lắm. Ca khúc
chủ đề ngày sau ra mắt, thành tích hẳn là sẽ không tồi. Huống hồ, Tần
Thành nhân khí rất cao, có hắn mang theo cô, danh khí cô khẳng định có
thể tăng cao không ít. Nhưng, cũng muốn cô chú ý, cẩn thận tai tiếng ảnh hưởng đến hồ sơ lý lịch. Fans Tần Thành nổi tiếng trong vòng là fans
cuồng, cô phải cẩn thận chút ít.”
“Dạ.”
“Cô còn chưa có trợ lý đi/”
“Còn chưa có.”
Hồ Tĩnh gật gật đầu, trầm ngâm, “Chưa sắp xếp thì tốt, tôi còn sợ Phó Tư
Dịch sắp xếp cho cô không ổn, việc còn lại, tôi sẽ sắp xếp cho cô. Cô
không cần lo lắng.”
“Được rồi, cũng không có việc gì, cô trở về chuẩn bị tốt đi.” Hồ Tĩnh hạ lệnh tiễn khách.
Trầm Hoan nói lời cảm ơn, đang muốn rời đi, lại bị Hồ Tĩnh gọi lại.
Hồ Tĩnh chần chờ trong chớp mắt, cuối cùng là mở miệng, “Lời nói của tôi, cô suy xét cho tốt.”
Trầm Hoan rũ mắt.
Hồ Tĩnh nói cô suy xét về việc của Phó Tư Dịch.
Nhưng còn có cái gì cần suy xét đây?
Hắn đem cô ném cho Hồ Tĩnh, cũng làm được như lời cô nói không đến quấy rầy cô?
Như bây giờ không phải tốt sao?
Không quấy rầy lẫn nhau, cả hai đều tốt.
**
Quả như lời Hồ Tĩnh nói, một ngày sau liền thấy trợ lý của cô---- Trần San.
Dáng người trung đẳng, tương đối đẫy đà. Khi cười, bên má phải có một má núm đồng tiền.
Trần San lớn hơn Trầm Hoan năm tuối, Trầm Hoan liền gọi cô ấy một tiếng chị
San. Phản ứng Trần San nhàn nhạt, vẫn chưa cảm thấy có cái gì khong ổn,
đồng dạng cũng không biểu hiện ra cao hứng quá mức, chỉ đối với Trầm
Hoan cười.
Trầm Hoan vui vì trên người cô ấy khí chất trầm tĩnh,
có chút hợp ý, cho nên rất nhiều thời điểm, đối với Trần San biểu hiện
ra sự tín nhiệm cùng tôn trọng rất lớn.