Nhưng cảm thấy anh đang nhìn cô, ánh mắt sáng rực, như chất vấn, nóng rực trên đỉnh đầu và mặt cô, cháy không ngừng.
"Mau vào đi." Sở Điềm kéo Cố Niệm vào trong, "Cậu ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi." Cố Niệm nói.
Sở Điềm đang muốn giúp Cố Niệm xách hành lý thì bị Sở Chiêu Dương đi trước một bước xách đi.
Sở Điềm ngạc nhiên nhìn anh, anh cô từ lúc nào học được cách ga lăng này!
Rõ ràng cô gái trước mặt anh bị trẹo chân, anh cũng không thèm nhìn đến?
Sở Chiêu Dương cũng không nói gì, nhanh chóng xách hành lý của Cố Niệm đến phòng khách đối diện phòng anh.
Cà Ri lắc đuôi uể oải bước đến, đến dưới chân Cố Niệm ngửi vài cái, ngửi được mùi quen thuộc lập tức nhảy vào lòng Cố Niệm.
Cà Ri tuy người to nhưng lại ngoan ngoãn dễ thương. Dù có chà xát nó thế nào đi nứa, nó cũng không trở mặt, nên Cố Niệm cũng không sợ mà xoa lấy đầu nó, nhìn Cà Ri nghiêng đầu híp mắt hưởng thụ.
Cố Niệm vô cùng thích, quay đầu hỏi Sở Điềm: "Hôm nay có người đột nhập, Cà Ri có bị thương không?"
"Không, vì anh tớ đi công tác, Cà Ri giao lại cho tớ, tối nay mới đem nó về lại đây." Sở Điềm giải thích.
Sở Chiêu Dương đi ra, vừa đúng lúc nghe được những lời này, mặt tối sầm lại.
Cô biết quan tâm Cà Ri có bị thương không, sao không biết quan tâm anh? Dù có mắc cỡ cũng không thể như thế!
Sở Chiêu Dương lén liếc Cố Niệm, không vui.
Sở Điềm và Cố Niệm đều không cảm thấy cơn giận của Sở Chiêu Dương. Sở Điềm vui vẻ nói: "Tớ đi làm nước ép đây."
Sở Điềm vừa đi, phòng khách chỉ còn lại Cố Niệm và Sở Chiêu Dương. Cà Ri thì luôn quấn quanh Cố Niệm, đưa đầu muốn cô xoa xoa nó.
Bàn tay mềm mại của con gái với bàn tay thô kệch của chủ nhân nó không giống nhau.
Sở Chiêu Dương híp mắt, đi thẳng đến, không nói gì mà chỉ vào giường của Cà Ri. Cà Ri sủa hai tiếng rồi ủ rũ lắc đuôi trở lại đó.
Sở Chiêu Dương lúc này mới chuyển sự chú ý sang Cố Niệm, vừa định nói chuyện thì Cố Niệm đỏ mặt nói: "Tôi… tôi đi giúp Tiểu Điềm."
Sau đó cô cúi đầu vội vàng đi vào nhà bếp.
Sở Chiêu Dương mặt tối sầm đi cùng đến cửa nhà bếp, khi Sở Điềm quay đầu lại thì vừa lúc nhìn thấy.
Cố Niệm đang căng thẳng, còn không biết Sở Chiêu Dương đang ở sau lưng, căng thẳng lấy dao giúp Sở Điềm gọt trái cây.
Sở Điềm nhìn Sở Chiêu Dương một cái, lúc đó chuông cửa lại reo, Sở Điềm vội nói: "Nhất định là đồng nghiệp cậu đến, để tớ đi mở cửa!"
Cố Niệm không kịp ngăn cô ấy, Sở Điềm đã nhanh như thỏ đi ra ngoài.
Cố Niệm chỉ có thể lặng lẽ gọt trái cây.
"Biết hỏi Cà Ri có bị thương không, không biết hỏi anh?" Sau lưng đột nhiên vang lên giọng trầm trầm không vui của Sở Chiêu Dương.
Giọng nói tao nhã từ đỉnh đầu cô từ từ bay qua, mang theo sự nóng bỏng, như hóa thành sương chạm vào má và tai cô.
Đồng thời anh cũng áp sát đến, lưng cô áp vào ngực anh, đặc biệt cảm thấy được độ ấm nóng truyền từ ngực anh qua.
Âm thanh và độ nóng của cơ thể người đột nhiên truyền đến, dọa Cố Niệm hết hồn.
"A!" Cô thở nhẹ một tiếng, không cẩn thận để dao cứa vào tay.
Sở Chiêu Dương nắm chặt tay cô giơ lên, ngậm vào miệng, chau mày, sắc mặt nghiêm túc.
Anh trầm mặt xuống, khiến người khác thấy sợ, tự giác im lặng, không dám nói gì.
Ngón tay cô vẫn bị anh ngậm chặt trong miệng. Cô có thể cảm nhận được sự mềm mại trong trẻo trên vết thương anh đang liếʍ vào.
Khi vừa tiếp xúc, Cố Niệm bị dọa một phen, run một cái định rút lại, nhưng vẫn bị Sở Chiêu Dương nắm lấy, không thể rút về.
Cố Niệm không dám nhìn anh, cúi đầu, từ cổ đến da đầu đều đỏ hết.
Vì không nhìn nên xúc giác càng nhạy, cảm giác mềm mại ấm áp tê dại này khiến cả người cô run lên, cả hai chân mềm nhũn sắp không đứng vững.
Vây mà ánh mắt của Sở Chiêu Dương vẫn nhìn chăm chăm cô, càng lúc càng áp sát.
"Cầm dao cũng không biết cẩn thận một chút!" Sở Chiêu Dương nói, vẫn ngậm ngón tay cô không buông, lúc nói lại không chú ý mà cọ đi cọ lại trên đầu ngón tay cô.
"Được… được rồi…" Cố Niệm dùng sức rút tay lại, cảm thấy nếu tiếp tục bản thân sẽ mất mặt.
Cô hiện giờ đến âm thanh cũng không đúng, âm thanh khe khẽ, vẫn còn chút đặc biệt, giống như làm nũng, cơ bản không giống âm thanh cô sẽ phát ra.
Ánh mắt không khống chế được nhìn lên môi Sở Chiêu Dương, môi khô miệng khát.
"Cố Niệm, tôi đến rồi." Bên ngoài truyền vào tiếng của Hứa Thành Nghị, tiếng bước chân ngày càng gần, dễ nhận thấy đang đi vào nhà bếp.
Cố Niệm vừa căng thẳng thử rút ngón tay lại, vừa giục anh: "Sở Chiêu Dương, anh buông tay ra, đồng nghiệp tôi đến rồi!"
Sở Chiêu Dương như không nghe thấy, ngược lại còn gần cô hơn, không còn giúp cô cầm máu hẳn hoi nữa, cơ bản là đang trêu chọc.
Đôi môi mang theo ngón tay cô cùng cúi đầu xuống, từ từ áp sát môi cô.
Cố Niệm thấy vô cùng nóng, toàn thân như phát sốt, hơi thở nóng như nước sôi đun ra hơi nước.
"Anh… anh mau buông tay ra. Tôi đến thực hiện công vụ, để đồng nghiệp nhìn thấy… rất không ổn!" Cố Niệm vội vàng nói.
Anh không biết hôm nay cô đến bảo vệ anh, ở trước mặt mọi người tự động nói ra. Trong cục cảnh sát đã có không ít lời đồn, nói cô lợi dụng cơ hội này dụ dỗ anh.
Nếu lại để người khác thấy, tội danh này không thể chối cãi nữa.
Nhưng cô thật sự không đến dụ dỗ anh, cô đến để bảo vệ anh.
Sở Chiêu Dương cơ bản không nghe, mang theo ngón tay cô cùng lúc hôn vào môi cô, hôn hết sự thúc giục Cố Niệm.
"Cố Niệm." Hứa Thành Nghị đi đến cửa nhà bếp.
Sở Chiêu Dương nắm chặt ngón tay Cố Niệm đi đến trước mặt anh, dáng vẻ lạnh lùng như băng, không thể nhìn ra lúc nãy vừa xảy ra chuyện gì.
Cố Niệm cúi đầu không dám ngẩng lên. Gương mặt liệt của Sở Chiêu Dương sẽ khiến người ta không nhìn ra điều gì. Nhưng gương mặt đỏ bừng của cô mà bị người khác nhìn thấy sẽ đoán được ngay đã xảy ra chuyện.
Dù bây giờ, Hứa Thành Nghị mặt đầy ngạc nhiên nhìn hai người họ nắm tay.
"Cố… Cố Niệm, các người… " Đây là đến thực hiện công vụ sao, hay là đến dụ dỗ người khác?
Sở Chiêu Dương trực tiếp nhấc tay Cố Niệm lên, Sở Điềm kinh ngạc hỏi: "Niệm Niệm, tay cô sao thế?"
Hứa Thành Nghị lúc này mới chú ý đến, trên ngón tay Cố Niệm có vết thương. Gương mặt trắng nõn có một ít phấn trên đó, vết thương đỏ cũng không sâu lắm, nhưng lại gai mắt lạ thường.
"Lúc nãy gọt trái cây cắt trúng vào tay." Cố Niệm cúi đầu giải thích.
"Hộp thuốc." Sở Chiêu Dương nói với Sở Điềm.
Sở Điềm lập tức lấy hộp thuốc, tìm băng cá nhân.
Khi thấy Hứa Thành Nghị, Sở Chiêu Dương không thể cứ giữ tay Cố Niệm, chỉ có thể luyến tiếc mà buông ra, nhưng trong miệng vẫn còn lưu lại hương mềm mại của ngón tay cô.
Sở Điềm lấy băng cá nhân dán lại vết thương cho Cố Niệm, nói: " Trong hai ngày này vết thương của cậu không được thấm nước, chuyện trong bếp cứ giao cho tớ."
Hứa Thành Nghị thấy Sở Chiêu Dương đứng gần đó mặt lạnh lùng nhìn, lại cảm thấy, có lẽ anh ta đã hiểu lầm. Dáng vẻ Sở Chiêu Dương và Cố Niệm trông thật không giống có gì mờ ám.
Sở Chiêu Dương lạnh lùng, lại không có ý thân thiết, có thể do lúc nãy nhìn thấy Cố Niệm bị thương.
Xử lý vết thương của Cố Niệm xong, Sở Điềm nói: "Anh, anh đưa Niệm Niệm và cảnh sát Hứa đi xem phòng đi. Em vào nhà bếp chuẩn bị nước ép và trái cây."
"Không cần khách sáo, chúng tôi đến để thực hiện nhiệm vụ." Hứa Thành Nghị nói.
"Không sao, dù sao chúng tôi cũng muốn ăn." Sở Điềm cười nói, quay người đi vào nhà bếp.
Sở Chiêu Dương không nói gì xoay người đi. Hứa Thành Nghị nhìn Cố Niệm, hỏi nhỏ: "Sao anh ta tự đi rồi?"
"Đây ý là muốn đưa chúng ta đi." Cố Niệm suy đoán.
"Vậy đi theo xem?" Hứa Thành Nghị đề nghị.
Cố Niệm gật đầu rồi hai người cùng đi theo.
Hứa Thành Nghị không nhịn được lại hỏi nhỏ: "Cố Niệm, lúc nãy hai người…"
Cố Niệm lạnh lùng cắt lời: "Chỉ là tay tôi bị thương nên Sở tiên sinh giúp đỡ. Chúng ta đến làm nhiệm vụ, chỉ cần chú ý nhiệm vụ là được."
Nói xong, không thèm để ý Hứa Thành Nghị, trực tiếp bước đi, tạo khoảng cách với Hứa Thành Nghị. Quẹo vào hành lang cô đột nhiên dừng lại. Sở Chiêu Dương lại đứng lại trước cửa hành lang, cách chỗ bọn họ vừa nói chuyện rất gần.
Vậy lúc nãy chuyện cô và Hứa Thành Nghị nói, anh đều nghe hết rồi.
Cố Niệm cắn môi, cẩn trọng nhìn Sở Chiêu Dương, thấy dáng vẻ kiên định, sắc mặt lạnh lùng của anh. Sở Chiêu Dương chỉ liếc nhẹ cô một cái rồi thu ánh mắt lại.
Cố Niệm chỉ có thể luống cuống và ngại ngùng đứng đó.