Chương 56: Mong muốn nhảy vào lòng sở chiêu dương

“Cái này...” Sở Điềm biết rõ, Sở Chiêu Dương nghe thấy Ngôn Sơ Vi đến nên mới trở về phòng, rõ ràng là không muốn gặp chị ta.

Trước kia Sở Chiêu Dương chỉ lạnh nhạt với Ngôn Sơ Vi. Ngoại trừ người nhà và một vài người bạn thân, Sở Chiêu Dương đối với bất kỳ ai cũng thế, nên Sở Điềm cũng không cảm thấy kỳ quái.

Còn Ngôn Sơ Vi luôn rất bao dung, tuy thái độ của Sở Chiêu Dương lạnh lùng, lời nói khó chịu nhưng Ngôn Sơ Vi vẫn không bị dọa chạy mất. Mỗi lần nhìn thấy Sở Chiêu Dương, chị ta vẫn rất lịch sự thân thiết.

Sở Điềm cũng không phải muốn tác hợp cho họ, cô chỉ là muốn Sở Chiêu Dương quen biết thêm vài người, tính cách có thể sẽ cởi mở hơn một chút.

Dù cho mấy năm nay Sở Chiêu Dương so với lúc vừa được cảnh sát cứu thoát về đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng nói cho cùng, trong lòng anh vẫn còn tồn tại một cái bóng tâm lý, mới tạo nên tính cách hiện tại của anh.

Sở Điềm thật lòng mong Sở Chiêu Dương có thể triệt để bước ra khỏi cái bóng tâm lý đó, có thể cởi mở vui vẻ hơn một chút.

Sở Chiêu Dương lớn hơn cô 8 tuổi, lúc Sở Chiêu Dương xảy ra chuyện, cô vẫn chưa ra đời. Nhưng nghe ba mẹ cô kể lại, trước năm 7 tuổi, Sở Chiêu Dương cũng giống như những bé trai bình thường khác vậy, nghịch ngợm phá phách, thường cười xấu xa đi khắp nơi bày trò đùa dai.

Bây giờ cô không dám mong Sở Chiêu Dương có thể trở lại như xưa, nhưng cũng mong anh có thể cười nhiều một chút, kết giao nhiều bạn bè, tính phòng bị đừng cao như thế nữa.

Nhưng hình như từ sau lần trước, Sở Chiêu Dương đối với Ngôn Sơ Vi không chỉ là lạnh nhạt. Trước đây ít nhiều còn gật đầu với chị ta, phản ứng một chút. Nhưng tình hình hôm nay, anh ấy dường như cả phản ứng cũng không muốn phản ứng với Ngôn Sơ Vi nữa.

Sở Điềm đang định lên tiếng ngăn cản Ngôn Sơ Vi thì cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra, nét mặt Sở Chiêu Dương lạnh lùng khó chịu đứng trong phòng.

Ngôn Sơ Vi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh. Lúc này hai người một người đứng trong một người đứng ngoài, có thể nói khoảng cách tương đối gần, Ngôn Sơ Vi cũng có thể ngửi được hương bạc hà truyền đến từ cơ thể anh, dễ chịu khiến tim cô không ngừng đập mạnh.

Những người đàn ông bên cạnh cô đều dùng nước hoa nam, mùi hương rất tao nhã rất lịch thiệp, cộng thêm phong thái và sự nghiệp thành công của họ càng thêm mê người.

Nhưng Ngôn Sơ Vi vẫn thích nhất hương bạc hà trên người Sở Chiêu Dương, rất đặc biệt, dễ chịu và quyến rũ. Cô thậm chí còn nghi ngờ trên người anh có phải có loại thuốc gì đó không, sao mỗi lần cô ngửi thấy mùi hương đó đều toàn thân mềm nhũn, chỉ muốn nhảy vào lòng Sở Chiêu Dương.

“Chiêu Dương.” Ngôn Sơ Vi mỉm cười tràn đầy vẻ bất ngờ, đang định bước vào phòng.

Sở Chiêu Dương thần sắc vẫn lạnh nhạt, rất có chừng mực đứng ngăn không cho cô vào.

Ngôn Sơ Vi bấy giờ mới nhận ra điểm không đúng, nụ cười trên mặt chợt tắt, hỏi: “Chiêu Dương, anh bị thương sao còn bước xuống giường vậy? Mau trở về nằm đi.”

Trên mặt Sở Chiêu Dương vẫn không có chút biểu cảm nào, dứt khoát tránh đôi tay định đỡ lấy anh của Ngôn Sơ Vi, nói: “Phòng ngủ không tiện để người ngoài vào.”

Ngôn Sơ Vi vốn định cứ thuận theo tự nhiên mà bước vào, kết quả chỉ đành thu chân lại, nét mặt thẹn thùng nửa đỏ nửa xanh.

Sở Chiêu Dương lại chẳng chút nể tình, đem hai từ người ngoài nói ra một cách rõ ràng như thế, giống như một cú tát mạnh trực tiếp đánh vào mặt cô.

Cô biết tính cách Sở Chiêu Dương trước nay luôn như thế, nhưng tuyệt đối cũng không phải dạng người không biết đối nhân xử thế.

Nhưng bây giờ, anh lại thẳng thắn nói như tát vào mặt cô vậy.

“Tôi phải nghỉ ngơi rồi, không tiễn.” Sở Chiêu Dương không chút nể tình đóng sầm cửa lại trước mặt Ngôn Sơ Vi.

Trước đó Ngôn Sơ Vi vắt cạn trí óc muốn vào phòng ngủ bằng được nên đứng ngay cạnh cửa, lúc cửa đóng lại, suýt nữa đập vào mũi của cô.

Sở Điềm khó xử nhìn Ngôn Sơ Vi, nói: “Chị Sơ Vi, thật ngại quá, anh em thật sự bị thương nên rất mệt, bằng không anh ấy sẽ không thế đâu, chị tuyệt đối đừng để bụng nhé.”