Chương 40: Tôi có phải là đàn ông không?

Cố Niệm nghẹn lời, cố chấp ngồi bất động, chơi xấu nói: “Tôi không xuống!”

Sở Chiêu Dương hơi híp mắt, phun ra hơi thở nặng nề: “Không xuống, hậu quả tự gánh.”

“Tự gánh thì tự gánh!” Cố Niệm cứng cổ, trong mắt cũng hiện lên tia đau đớn. Đây là lần đầu tiên cô cầu xin một người đàn ông như vậy, nhưng đối phương lại muốn đuổi cô đi.

Bây giờ cô vất cả tự tôn, mặt dày bám theo anh, nhưng anh vẫn ghét bỏ như vậy.

Nói không ủy khuất là không thể nào.

Cố Niệm cố nén, hít hít mũi, ngẩng đầu nói: “Dù sao, là anh dẫn tôi ra ngoài, anh phải có trách nhiệm đưa tôi về. Giữa đường vứt tôi xuống xem anh có phải là đàn... a!”

Lời còn chưa dứt, Sở Chiêu Dương đột nhiên cởi dây an toàn ra mãnh liệt nhào tới, hai tay kìm hãm vai cô, ép cô vào ghế dựa, khiến cho cô không thể động đậy.

Đồng thời, đôi môi nóng bỏng vừa nặng vừa hung hăng dán vào, đầu lưỡi trực tiếp chui vào trong miệng cô.

Không có một chút dịu dàng nào, chỉ còn lại tiếng thở gấp.

Mùi hương bạc hà mát lạnh khiến cho đầu óc cô lơ mơ, hai tay vô thức túm lấy vạt áo trước ngực anh. Đôi môi của anh nóng bỏng khiến cô run rẩy, cả người mềm mại vô lực.

Lúc Sở Chiêu Dương chuyển sang công kích cổ cô, Cố Niệm luống cuống, cảm thấy vai lạnh đi. Cô cả kinh kêu lên: “Sở Chiêu Dương, anh làm gì thế hả?”

Hai tay nắm thành nắm đấm vòng qua dưới cánh tay anh, không có cách nào đành đấm vào vai Sở Chiêu Dương.

“Anh... anh buông tôi ra trước đi! Anh đừng có làm loạn!” Lúc tay Sở Chiêu Dương luồn tay vào trong áo của cô, lúc này Cố Niệm đã thật sự hoảng sợ rồi.

Sở Chiêu Dương đau đến hít một hơi, từ trên vai cô ngẩng đầu lên. Cố Niệm liền thấy trên trán anh lấm tấm đầy mồ hôi.

Tay phải Sở Chiêu Dương bám vào sau lưng cô, mạnh mẽ kéo cô dán chặt vào mình.

Anh cụp mắt, ánh mắt vô cùng u ám, hơi thở nóng bỏng phả vào môi cô, khàn giọng hỏi: “Tôi có phải là đàn ông không?”

Cố Niệm đình trệ, cô bây giờ có thể rõ ràng cảm giác được, anh rất là đàn ông, đàn ông 101%!

Nhưng Sở Chiêu Dương như thế này khiến cô rất sợ, cả người không tự chủ được phát run, tràn đầy phòng bị nhìn anh.

Ánh mắt Sở Chiêu Dương càng âm u, anh đột nhiên buông cô ra, cả người ngã trở về, sau lưng nặng nề đυ.ng vào lưng ghế.

Anh thở gấp, hai má trắng nõn ửng đỏ một cách không bình thường.

Cố Niệm bị doạ phát run, tay nắm chặt quần áo của mình, cố gắng co vào trong góc.

Nhưng còn co nữa, thì có thể co đến nơi nào chứ?

Không gian bên trong xe chỉ nhỏ như vậy.

Nhìn thấy dáng vẻ phòng bị sợ hãi của cô, một chút muốn gần gũi với mình cũng không có, ánh mắt Sở Chiêu Dương tối sầm lại. Trong lòng tự giễu nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc, anh trầm giọng nói: “Còn không xuống xe?”

Lần này, Cố Niệm cũng không dám ỳ ra nữa, cuống quít mở cửa xe chạy ra ngoài.

Xuyên qua kính chiếu hậu, Sở Chiêu Dương thấy Cố Niệm cắm đầu chạy, một hồi đã không thấy tăm hơi đâu, thật sự là chỉ mong mau rời khỏi anh.

Sở Chiêu Dương thở gấp dựa gáy vào ghế ngồi, có vẻ vô cùng đau đớn, lông mày nhíu chặt lại.

Tay phải của anh với vào vai trái trong âu phục, đầu ngón tay không ngạc nhiên khi cảm nhận được ẩm ướt.

Thu tay về, đầu ngón tay mờ mịt sắc máu.

Quả nhiên, vết thương nứt ra rồi.

Sở Chiêu Dương ngửa đầu dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi một lúc lâu mới nâng tay lau mồ hôi trên mặt, nặng nề thở ra một hơi, lái xe đuổi theo phía Cố Niệm biến mất.

***

Cố Niệm chạy xa rồi, mới thở hồng hộc dừng lại. Vừa vặn dừng trước cửa kính của một cửa hàng bán quần áo.

Từ bóng ngược của tủ kính, Cố Niệm có thể nhìn thấy mặt mình bây giờ.

Gò má nhuộm đỏ, trong con ngươi lưu chuyển sóng nước, màu son hồng nude trên môi đã sớm không thấy nữa. Môi cô bị Sở Chiêu Dương hôn đến sưng đỏ diễm lệ.

Cố Niệm che môi, bây giờ trên môi cô dường như vẫn còn mang vị bạc hà trong miệng Sở Chiêu Dương, cùng với cảm giác đôi môi nóng mềm của anh. Chỗ da thịt bị anh sờ qua cũng vô cùng nóng.

“Cố Niệm.” Giọng một người đàn ông từ sau lưng vang lên.