Chương 4

Hai người đang thân thiết ôm một chỗ, Cổ Niệm được Sở Chiêu Dương bảo vệ kín đáo, chỉ miên cưỡng lộ ra nửa bên mặt.

Lúc này, Sở Chiêu Dương cách cô rất gần. Viên cảnh sát cảm thấy dường như anh ta lúc nào cũng có thẻ hôn cô được.

Cổ Niệm bừng tỉnh, vội vàng đẩy anh ra. Sở Chiêu Dương ho khan một tiếng, ngồi ngay ngăn lại.

Cổ Niệm lúng túng nhìn viên cảnh sát một cái. Viên cảnh sát cười ha ha hai tiếng, quay đầu tiêp tục lái xe.

Chỉ qua hại ba phút, xe liền dừng lại trước đồn công an. Cố Niệm và Sở Chiêu Dương xuông xe, cảnh sát dân tên trộm vào.

Sau khi ghi chép xong, cả hai đều phải ký tên ở bên trên. Cổ Niệm không nhịn được len lén liêc mắt nhìn sang, thây trên bản ghi chép ký ba chữ cứng cáp có lực: Sở Chiêu Dương.

Hoá ra anh tên là Sở Chiêu Dương.

Kiểu chữ của anh cảm giác giống như con người anh vậy; kín đáo, trầm ổn. Sau đó, Cổ Niệm cũng ký tên mình lên bản ghi chép.

Ngón tay thon dài của Sở Chiêu Dương chỉnh lại cà vạt của mình, mặt không có vẻ gì khác lạ. Chỉ là trong lòng anh lặng lẽ đọc hai chữ: Cổ Niệm.

Cổ Niệm, Cổ Niệm, cỏ niệm an nhiên.

Viên cảnh sát đưa bọn họ tới giờ đã quen thuộc hơn nên bảo bọn họ gọi mình là Tiêu Vu, cười nói: “Hôm nay vô cùng cảm ơn hai vị. Tôi đưa hai người trở về nhé.”

Đồn công an cách tập đoàn Sở Thiên rất gần, lái xe chỉ mất khoảng mười phút. Trên bạn ghi chép cũng có phương thức liên lạc cùng địa chỉ làm việc mà hai người cung câp nên Tiêu Vu biêt Cổ Niệm làm việc ở đôn công an của khu bên cạnh.

Cổ Niệm cũng sắp muộn rồi nên không cự tuyệt còn Sở Chiêu Dương nhìn Cổ Niệm một cái cũng khẽ gật đâu.

Tiểu Vu đưa Cổ Niệm đến đồn công an trước. Trước khi xuống xe, Cổ Niệm quay sang tạm biệt Tiêu Vu, sau đó nhìn về phía Sở Chiêu Dương.

Dưới cái nhìn chăm chú của Sở Chiêu Dương, cô nở nụ cười xinh đẹp: “Rất vui được quen biêt anh. Thân thủ của anh rât giỏi. Còn nữa, vừa rồi ở trên xe, cảm ơn anh nhé. Tôi đi đây, tạm biệt.”

Sở Chiêu Dương khẽ kéo khóe miệng, hơi gật đầu với Cổ Niệm. Anh nhìn cô xuống xe, chạy một mạch vào vào đôn công an. Tóc đuôi ngựa đung đưa, phủ thêm màu sáng của ánh năng, chói măt lạ kỳ.

Cho đện khi không nhìn thây nữa, Sở Chiêu Dương mới lưu luyên không rời thu lại ánh mắt. Lúc cúi đâu, nụ cười bên môi anh mở rộng. Anh cảm điện thoại, mở phân danh bạ ra, tạo liên hệ mới, nhập tện Cổ Niệm vào, sau đó nhanh chóng nhập một chuôi sô. Vừa rôi lúc Cổ Niệm viêt phương thức liên lạc, anh ở bên cạnh đã nhớ đươc.

Tiểu Vu xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Sở Chiêu Dương, thuận miệng hỏi: “Anh Sở, anh làm việc ở Sở Thiên sao?”

“Đúng thế.” Sở Chiêu Dương cũng không ngẩng đầu lên. Tiểu Vu không phải người nói nhiều nhưng lại sợ nhất tẻ nhạt. Đối mặt với sự lạnh nhạt của Sở Chiêu Dương, cô vẫn kiên trì không buông: “Vậy thì rât lợi hại đó, tôi biêt Sở Thiên đặc biệt khó vào. Hàng xóm của tôi có cậu con trai thi được vào Sở Thiên, giờ nhà bọn họ ngày nào cũng đãc ý.” “Cũng bình thường.” Sở Chiêu Dương nhìn chằm chằm tên Cổ Niệm trong danh bạ, trong đầu nghĩ nêu như anh chủ động gọi điện thoại cho cô, cô có vui mừng không nhi?

Tiểu Vu không ngừng cố gắng: “Vậy anh làm gì ở Sở Thiên?”

Sợ Chiêu Dương vẫn nhìn chằm chằm tên Cổ Niệm, thuận miệng nói: “Tổng giám đöc.”

Tiểu Vu: “... Haha ha anh thật biết nói đùa.” Sở Chiêu Dương cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào gáy. Tiểu Vu, khiến cho Tiêu Vu không cản quay đâu lại cũng có thể cảm thầy ánh măt sáng rực của

anh.

Sau đó, cô nghe thấy giọng nói không có chút tình cảm nào của Sở Chiêu Dương: “Không đùa.”

Tiểu Vu: “...” Không cẩn thận chở phải một phú hào, căng thẳng quá đi!

>>>

Cổ Niệm vừa vào phòng làm việc ở đồn công an liền nghe thấy đồng nghiệp cầm quyên tạp chí thảo luận vê Tiêu thịt tươi mới nôi trong đó: “Lâm Du Viên này thật là đẹp trai, Cổ Niệm cậu nói có đúng không?”

Cổ Niệm nhìn một cái, cảm thấy thịt thì tươi thật, nhưng vẫn thiếu mấy phần nam tính hâp dân.

Đột nhiên, trong đầu cô hiện lên khuôn mặt tràn đầy vẻ cẩm dục của Sở Chiêu Durong.