Chương 4.1:

Ngay khi Đàm Du Nhiễm đang quan sát cậu ấy, Bạch Thược đã mở mắt ra.

Bạch Thược chớp chớp chớp mắt, ngồi dậy nhìn về phía Đàm Du Nhiễm.

"Chào buổi sáng." Một nụ cười nở rộ trên môi Bạch Thược.

Một đôi mắt màu xanh lá cây trông giống như ngọc bích cao cấp dưới ánh mặt trời, và nụ cười trên khuôn mặt của cậu khiến diện mạo lại như nâng cấp thêm một phần.

Đàm Du Nhiễm phớt lờ cậu, nhanh chóng kéo chăn bông qua để che cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình.

Cô có rất nhiều câu hỏi để hỏi, nhưng cô ấy lại không thể mở miệng nói được.

"Chị muốn nhìn thân thể em vậy sao?" Mắt thấy vật che đậy trên người mình đã bị Đàm Du Nhiễm lấy đi, Bạch Thược không phản ứng, mà còn thản thiên phơi bày thân thể ra.

Phần thân trên cứng cáp, dáng người của cậu thậm chí còn đẹp hơn Đàm Du Nhiễm tưởng tượng, không có một chút mỡ thừa, không những vậy mà còn có những đường cong rất quyến rũ, đôi mắt của Đàm Du Nhiễm nhìn xuống với đường nhân ngư trên bụng cậu?

Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.

Đàm Du Nhiễm đỏ mặt và che mắt lại.

"Đã làm hết rồi, bây giờ mới thẹn thùng?" Bạch Thược nhìn thấy hành động của cô, không khỏi trêu chọc.

"Rõ ràng là cậu cưỡиɠ ɧϊếp tôi!" Đàm Du Nhiễm bùng nổ, chỉ vào Bạch Thược và tức giận.

"Tôi quan hệ với chị, là chị may mắn, có bao nhiêu người muốn ngủ với tôi cũng không có cơ hội." Bạch Thược mỉm cười.

Đàm Du Nhiễm nhìn thấy một sự choáng ngợp trần trụi trong nụ cười đó.

Cô ngay lập tức vồ lấy con mèo của mình và bắt đầu hành quyết nó.

"Nếu cậu lớn lên đẹp trai, là cậu có thể phạm tội sao? Thằng nhóc thối vô ơn!" Trước khi Đàm Du Nhiễm chạm vào Bạch Thược, cậu đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô và ấn cô xuống giường.

"Thưa chủ nhân yêu dấu, sáng sớm đừng nhiệt tình như vậy." Bạch Thược cúi đầu hôn lên khóe miệng Đàm Du Nhiễm.

Đàm Du Nhiễm giãy giụa, lại phát hiện mình bị áp chế không thể di chuyển chút nào, vì vậy phải nhẫn nhịn một cách khôn ngoan.

"Nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra? Tại sao cậu lại đến nhà tôi, và cậu là người hay mèo, bốn con mèo kia thì sao?" Đàm Du Nhiễm sợ hãi bởi lời nói của chính mình, bốn con mèo khác?

"Tôi là tộc mèo, loại mà chị sẽ thấy trong tiểu thuyết, có thể biến thành người hoặc mèo, và chúng tôi đã sống với con người từ thời cổ đại." Bạch Thược giải thích sơ qua tình hình, sau đó nói thêm.

"Lần này tôi ra ngoài tìm cô dâu, chính là cô." Bạch Thược cười ha hả, lộ ra một hàng răng trắng.