Chương 3
Bị kí©h thí©ɧ, Lâm Phong vùi đầu làm đề Toán suốt đêm, buổi tối về đến nhà lên giường ngủ, trong mộng đều là công thức con số gọi tới gọi lui, ghê tởm nhất là hỗn hợp các con số lượng từ, lại còn thấy gò má của anh, tại trên trán, lông mi hơi vểnh, đôi mắt màu hổ phách mang theo nụ cười, khuôn mặt đó từ từ quay lại, đột nhiên đổi thành ánh mắt không chút biểu tình, trong miệng lạnh lùng nhảy ra hai chữ: "Ngu ngốc."
Lâm Phong bị hù dọa ra một đầu mồ hôi lạnh, cả đêm trằn trọc, buổi sáng thứ năm mang theo hai mắt thâm đen tới trường.
Tiểu Thiến ngồi cùng bàn thấy bộ dáng của cô cũng sợ hết hồn: "Nữ hiệp, đừng nói tối ngày hôm qua, cậu một đêm không ngủ để thức làm đề Toán đấy chứ."
"Không khác là mấy." Lâm Phong khóe miệng cười khổ hai tiếng.
"’Ác ma’ sẽ vì nhiệt huyết yêu thích số học này của cậu mà làm cho cảm động, Amen." Tiểu Thiến động tác ưu nhã ở trước ngực làm dấu thánh giá.
Lâm Phong rất muốn mang từ điển Oxford trên bàn đập chết cô bạn này đi, vừa đúng chuông vào học vang lên, hai tiết đầu chính là Số học, đúng lúc tiếng chuông kia vang lên thì anh cũng cầm giáo án đi vào.
Nói chuyện xong, Lâm Phong cùng Tiểu Thiến vùi đầu mở sách bài tập.
Ngữ điệu cứng ngắc, tốc độ hơi nhanh, trên bục giảng giọng kia như thường ngày vang lên, Lâm Phong nhìn anh xoay người ở trên bảng đen mà viết bài giảng, có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở dưới bục giảng như vậy, đứng xa xa nhìn anh mới thấy bình thường nha, thế này sẽ không nhìn thấy lông mi của anh, cũng sẽ không phân biệt được mắt của anh là màu gì.
Nửa tiết sau, Lâm Phong theo thường lệ tại cái giọng giống như thôi miên đó mà bắt đầu bò lổm ngổm trên bàn, bắt đầu ngủ.
Hai tuần lễ sau lần đó, Lâm Phong mỗi tuần ba lượt sau khi tan học thì đi học thêm, cố gắng hoàn thành những bài tập của anh, nhưng tiết Số học trên lớp cô muốn ngủ thì ngủ, bài tập ra sao thì sao, tổng kết một cái chính là: cô trên căn bản đem người dạy thêm Số học và người dạy Số học trên lớp cho mình liền trở thành hai người.
Còn may là anh vẫn nói với Lâm Phong những lời dễ nghe như "Học thêm cùng học trên lớp phải giữ thăng bằng", nói không dễ nghe chính là qua ý kiến nói lên lười biếng, cho nên Lâm Phong càng thêm mừng rỡ thanh nhàn.
Chiều hôm đó tan giờ học, lại đến buổi học thêm, Lâm Phong cầm cặp sách chạy thẳng tới ký túc xá giáo viên, gõ cửa liền nghe được âm thanh quen thuộc "Mời vào" sau cô liền đẩy cửa nhanh đi vào.
Không bình thường, trong phòng cũng không phải chỉ có một mình anh, còn có một nữ sinh đang ôm sách bài tập.
Lâm Phong biết nữ sinh kia, hình như trước kia là đại biểu ban số học, dáng vẻ yên lặng trầm mặc, dáng ngoài cũng bình thường, thanh tú, nếu như không phải thường sang lớp bên đi tìm bạn nói chuyện phiếm, thấy qua mấy lần cô ta thu bài tập thì Lâm Phong căn bản cũng không chú ý đến sự tồn tại của người này.
Thấy Lâm Phong đi vào, anh gật đầu một cái: "Lương Lâm Phong, tới đây ngồi xuống trước."
Lâm Phong đáp ứng, ôm cặp sách đi tới ngồi xuống.
Nữ sinh kia vội vã kết thúc đề tài, ôm lấy sách bài tập đi, không biết có phải hay không là ảo giác, lúc cô ta xoay người trong nháy mắt đó, Lâm Phong cảm thấy có một ánh mắt sắc bén từ khóe mắt cô ta bắn tới trên người mình, Lâm Phong không khỏi rùng mình một cái.
"Lương Lâm Phong?" Anh gõ mặt bàn kiếng.
Lâm Phong từ trận lạnh lẽo mới tỉnh táo lại, phát hiện mình tựa hồ đã bỏ sót một câu nói của anh, không thể làm gì khác hơn là cười khúc khích.
Anh nhíu nhíu mày, chợt nói một câu: "Lương Lâm Phong, em rất sợ tôi?"
Lâm Phong lấy làm kinh hãi, vội vàng phủ nhận: "Không có, không có." Vừa len lén ở trong lòng bổ sung thêm một câu: Sợ, dĩ nhiên sợ, sợ anh mắng cô là ngu ngốc.
"Em không phải loại học sinh sợ thầy giáo đi." Anh nhíu mày: "Em không phải còn chạy đến phòng làm việc tìm thầy giáo Trần của em cãi nhau sao?"
Thầy giáo Trần là giáo viên Ngữ văn kiêm chủ nhiệm lớp của Lâm Phong, Lâm Phong từng vì bài văn cô viết bị điểm 0 mà đến phòng làm việc tìm chủ nhiệm lớp phân xử, sau lại vì chuyện này mà huyên náo đến nỗi cả trường đều biết, dù sao cô “lý luận” thanh âm tựa hồ quá lớn, dùng từ cũng không phải là rất khách khí.
Lâm Phong không thể làm gì khác hơn là cười khúc khích: "Nơi nào là gây gổ, chỉ là giọng nói chuyện hơi lớn một chút."
Anh khẽ khơi lên khóe miệng: "Ừ, coi như là giọng nói chuyện hơi lớn một chút, thế em vừa tới nơi này, liền nhẹ giọng nhỏ tiếng?"
Lâm Phong trát trát nhãn tình, vào thời khắc nguy hiểm bản năng tự cứu phát huy tác dụng, cười khúc khích trong nháy mắt biến thành hơi xấu hổ mỉm cười: "Đây là đang trong nhà thầy, giọng nói thầy lại ôn nhu như thế, em sao có thể phá giọng la to?"
Anh có chút ngây ngẩn cả người, đột nhiên, nếp nhăn trên mặt anh khi cười từ khóe mắt khoách tán ra, tiếng cười trầm thấp mà hơi từ tính vang lên, anh cười lớn lắc đầu: "Lương Lâm Phong, em được lắm đấy!"
Tiếng cười của anh vang vọng khắp căn phòng màu lam, Lâm Phong có chút thất thần mở miệng: "Thầy nên cười nhiều hơn, thầy cười trông rất đẹp."
"Phải không?" Anh hỏi ngược lại, nụ cười trên mặt còn không có biến mất, nhưng thanh âm đã khôi phục trước sau như một cứng nhắc nghiêm nghị cất lên: "Lấy đề lần trước làm mang ra."
Lâm Phong "Oh" một tiếng, lập tức cúi đầu lấy cuốn vở dâng lên.
Theo lẽ thường thì trước khi sửa bài tập, cải chính lỗi đề, sau đó mới bắt đầu đến khóa nội dung, thời gian nửa giờ vội vã trôi qua.
Lâm Phong thu thập xong cặp sách đứng lên đang chuẩn bị đi, lại nhìn xuyên qua mặt bàn, nhìn thấy tay trái anh đang nắm thành đấm, chống đỡ vào một chỗ ở xương ngực, anh dùng sức chống đỡ, cho tới khi thân thể phía bên phải khẽ cúi xuống, tựa vào bàn ở bên cạnh.
Lâm Phong nhớ tới anh nửa giờ tựa hồ vẫn luôn duy trì động tác này, cô còn kinh ngạc anh thế nào ngay cả động cũng không động một cái.
"Thầy. . . . . ." Lâm Phong chần chờ kêu một tiếng.
"Ừ?" Anh ngẩng đầu lên, cho là cô còn có vấn đề gì muốn hỏi, nói: "Còn có cái gì không hiểu, chờ buổi tự học lên lớp rồi hỏi, tôi hiện tại có một số việc."
Lâm Phong không biết nên nói cái gì cho phải, liền gật đầu một cái, nói gặp lại sau rồi lui ra ngoài, lúc đóng cửa, Lâm Phong dừng một chút, lưu lại một khe cửa.
Từ trong tầm mắt hẹp, Lâm Phong nhìn thấy anh có chút chống đỡ gian nan trên mặt bàn thủy tinh đứng lên, đi tới bên cạnh quầy thấp tìm kiếm thứ gì.
Nhẹ nhàng kéo lại cửa, xuống lầu đi ra ký túc xá giáo viên, đột nhiên Lâm Phong phát hiện hình ảnh của bạn đại diện ban số học kia ở chỗ rẽ bên cạnh bồn hoa.
Nữ sinh có chút gầy gò đứng như cái cộc gỗ, cô ta đứng ngược sáng, ánh mắt sau mắt kiếng như chôn một bóng ma ở bên trong, tại dưới trời chiều có vẻ có chút quỷ dị.
Lâm Phong do dự một chút, quyết định vẫn là cùng cô ta chào hỏi, liền cười giơ giơ tay: "Chào bạn. . . . . ."
"Vụt" một tiếng, giống như con mèo bị kinh sợ, nữ sinh kia xoay người bước nhanh về hướng ký túc xá giáo viên đi tới, rất nhanh biến mất nơi cuối đường.
"Quỷ ám rồi hả?" Lâm Phong rùng mình một cái, bả vai run rẩy chạy thẳng tới quầy bán đồ ăn vặt của trường.
Đến nửa khóa sau đó, trước giờ tự học buổi tối, Lâm Phong cũng chưa có thời gian ăn bữa cơm, vì vậy luôn là dùng bánh bao cùng sữa chua đối phó. Gặm xong bánh bao rồi trở lại phòng học, trong đầu Lâm Phong vẫn còn hiện lên bóng dáng anh chống tay vào bàn để đứng lên, khi đó hẳn chân mày phải nhíu lại, nhăn mặt, có phải hay không là bởi vì rất đau? Nghĩ như vậy, Lâm Phong cảm giác mình trong lòng cũng thấy đau.
Tự học buổi tối anh còn có thể tới sao? Nhưng tinh thần hoảng hốt của Lâm Phong được hạ xuống khi ánh mắt trông thấy bóng dáng quen thuộc đã lặng lẽ đi vào trong lớp.
Lập tức, có mấy học sinh cầm bổn tử đi tới trước mặt anh hỏi, cái bóng dáng màu lam đậm của anh rất nhanh bị chôn.
Lâm Phong lúc này mới nhớ tới, các bạn học dần dần cũng chú ý tới, mặc dù đang trong lớp có hỏi lên mà bị mắng là "Ngu ngốc", nhưng nếu như là khóa dưới hỏi thì anh sẽ luôn kiên nhẫn vì học sinh giảng giải. Bởi vì tất cả khoa mục thì số học là vấn đề chọn cửa cho học sinh trung học nhiều nhất, anh tổng hội thời gian tự do rồi sắp xếp giờ tự học buổi tối đến nhận chức dạy hai lớp, vì có vấn đề học sinh cần giải đáp, vấn đề nhiều thời điểm, anh thậm chí sẽ ở trong phòng học cùng hai người này ngây ngốc hai ba tiết.
Cô không có thời gian ăn cơm, anh dạy cho cô cho đến hết buổi học, cũng là không có thời gian ăn cơm thôi.
Lâm Phong chống đầu, nhìn đám người trung gian đã sớm chỉ còn trông thấy mơ hồ bóng dáng của một chút vạt áo màu lam, không dễ cảm thấy thở dài.