"A thật sự muốn li hôn lần nữa à, khụ khụ..."cô nói khẽ. Thật ra là cô tỉnh lại được một lúc nhưng k nỡ làm dán đoạn những suy nghĩ của a. Nhưng khi nhìn thấy nước mắt a rơi thì k thể tiếp tục được.
"Bà xã e tỉnh rồi à, e có ổn k, có khó chịu ở đâu k, ngoan a gọi bác sĩ" cô chưa kịp trả lời thì đã k thấy a đâu. Chả mấy chốc trong phòng có rất nhiều người, do đông quá nên làm ồn khiến hai bé cưng dậy.
Ông bà Lục thấy con dâu tỉnh lại thì vui mừng khôn xiết, cứ nghĩ tới cảnh tượng con trai mình khổ sở nuôi hai đứa cháu cưng, mất đi con dâu ngoan, hai đứa cháu nội k có mẹ thì k khỏi xót xa.
Còn ông bà Trần thấy con gái tỉnh dậy thì khóc như mưa. Cô con gái ông bà luôn tự hào nằm yên đó, là bố mẹ hỏi sao k đau lòng.
Nhanh chóng hồi phục lại tâm trạng, mỗi ông và bế một cháu ra ngoài dỗ. Bác sĩ kiểm tra xong trao đổi về tình trạng thì cũng đóng cửa để lại k gian cho hai vợ chồng.
"Bà xã e có đói k, a đi mua cháo" a lo lắng hỏi.
"Tôi k còn là vợ của a. Chúng ta đã li hôn rồi. Đưa con cho tôi, mong rằng a đừng làm phiền mẹ con tôi" đau. Cô cũng đau lắm chứ những cô k muốn a vì trách nghiệm mà từ bỏ hạnh phúc của mình.
"e nói j vậy. Uyển Uyển e đừng có hiểu lầm, a k có..." A nóng vội muốn giải thích cho cô nghe nhưng lại bị cô cắt ngang.
"A đừng nói nữa,mẹ con chúng tôi k cần a vẫn sống tốt. A nên tốt với cô gái đó, nên yêu thương người đó tốt vào. Cô ấy mang thai nên tâm trạng k được ổn định, a nên cho cô ấy một danh phận." Ai có thể chịu được khi nói như vậy với người mình còn yêu sâu nặng chứ.
A kéo cô vào lòng giải thích rất cả. "Vậy thì sao chứ, dù sao chúng ta đã li hôn rồi. "Cô k muốn nói vậy nhưng sự thật rõ ràng.
"E nói j vậy. A chưa hề kí giấy li hôn. Về nhà với a đi a thật k còn là mình khi thiếu e nữa."
"E e..."
"Làm ơn đi mà. Làm ơn quay về bên a đi mà" a nói giọng có hơi run, a khóc nước mắt lặng lẽ chảy a muốn lấy tay gạt đi như chưa từng có thứ j rơi xuống. Nhưng cô nhanh tay hơn lau nước mắt cho a. A chưa bao h để nước mắt rơi như vậy nhưng trước cô nó cứ rơi.
"Được rồi, đừng khóc nữa. Ông xã e từ khi nào mít ướt vậy" a khóc lòng cô đau khinh khủng.
"E về nhà với a" cô khẽ thủ thỉ vào tai a. Phản ứng của a khiến cô bất ngờ. A đơ ra, cười ngốc, sau đó cười thành tiếng bế cô quay vòng vòng làm cô sợ chết khϊếp.
Lúc trước khi bỏ đi cô được a vô cùng cưng chiều h thì về nhà cô k khác j bà chùm cả. Muốn làm cái j thì a từ đau bay ra giành việc. Do rảnh rỗi quá nên bực bội, cô định đi chăm hai bảo bối thì
"E cứ nghỉ ngơi đi, a chăm con cho" a bỏ bát ở đó, rủa tay định đi bế con.
"A cho con bú sữa được hả. A định làm đồ đệ của Ông Thọ hả. Định làm cho cả nước công nhận a là người đàn ông thứ hai có sữa đúng k" cô có chút bực tức. Dù j thì cô cũng là mẹ của chúng mà.
Được chiều ai mà k sướиɠ nhưng cái này thì chịu k nổi.
"Nếu a bình thường như trước kia thì e k giận a nữa, được k. Đây cũng là con của e mà,ông xã" thật k hiểu nổi a. Mặc kệ cấp trên mắng hay đe dọa nhưng a vẫn vất đấy cái đơn xin nghỉ một tháng với lí do vợ và con cần a. Nếu k cho nghỉ là phá hai gia đình quân nhân sẽ bị phạt theo điều lệ.
Thử hỏi xem có ai dám nói thế với cấp trên k chứ. Lính của a còn đang rèn luyện mà a lại kệ về nhà với vợ con trước. Đã thế còn trách chính ủy là lần trước giao quá nhiều việc hại vợ giận trước mặt hàng nghìn lính. Cô cảm thấy chắc sau này k cần đến quân khu của a nữa, chứ k cô mất mặt chết.