Chương 37: Lưu luyến

Xe rất nhanh liền khôi phục vững vàng.

Tô Khả mắt nhìn thẳng phía trước, đôi mắt đen sớm

đã

bịt kín

một

tầng

một

hơi nước.

Trái tim của

anh

co rút lại, giống như bị người nào đó ác ý nhào nặn, đều sắp

không

thở nổi.

Tám vạn đồng, với

anh



nói

quả thực là

không

đáng nhắc tới, nhưng

anh

biết đây là Trương toàn bộ Kỳ Kỳ tích góp.

đang

đợi lúc đèn đỏ, Tô Khả hai tay nắm chặc tay lái, thấp giọng

nói: "Cảm ơn."

anh

không

biết

nói

cái gì cho phải, vốn là vì lừa Trương Kỳ Kỳ đồng tình, nhưng

anh

lại

không

nghĩ tới lại có thể biết là kết quả này.

Trương Kỳ Kỳ nhất thời xúc động

nói

ra

nói

như vậy,

nói

xong cũng có chút hối hận, khuôn mặt cay cay, đành phải quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, chính là

không

dám nhìn Tô Khả.



cũng

không

phải hối hận, mà là cảm thấy mình vô cùng nhiệt tình,

sẽ

bị Tô Khả chê cười.

Cũng may Tô Khả cũng

không

có nhiều lời,



cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn

một

chút.

Trương Kỳ Kỳ quay cửa kính xe xuống, định làm lạnh khuôn mặt nóng đến khó chịu của mình.

không

biết qua bao lâu, Trương Kỳ Kỳ thấy Tô Khả chuyên chú nhìn xe, thoạt nhìn dường như

thật

bình tĩnh, lúc này mới

nói: "anh

đưa em đến giao lộ đường Chính Hòa là được rồi."

Tô Khả lại nhìn



một

cái: "Em về nhà làm cái gì?"

Trương Kỳ Kỳ cây ngay

không

sợ chết đứng: "Ngủ chứ làm gì!"

Tô Khả mở to hai mắt, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên: "..."

Thấy thế, khuôn mặt Trương Kỳ Kỳ cũng

không

chịu thua kém mà cũng đỏ lên: "Là em

không

dễ dàng gì được nghỉ

một

ngày, muốn nằm ngủ

một

lát thôi,

anh

đừng suy nghĩ nhiều."

Tô Khả vẻ mặt người vô tội: "anh

không

có suy nghĩ nhiều!"

Trương Kỳ Kỳ trừng mắt liếc

anh

một

cái: "..."

Tô Khả bị dáng vẻ giống như giận lại

không

phải giận phẫn nộ lại

không

phải phẫn nộ khiến lòng ngứa ngáy, rất nhanh liền có

một

chủ ý.

anh

nhìn Trương Kỳ Kỳ, mang theo chút làm nũng

nói: "Kỳ Kỳ,

anh

đói bụng."

Trương Kỳ Kỳ: "..."



nhìn Tô Khả. Lông mi Tô Khả dài mũi cao, bên mặt vô cùng xinh đẹp, trong tuấn tú mang theo khí khái hào hùng...

Nghĩ đến tính tình cổ quái

không

ăn ở bên ngoài của Tô Khả, Trương Kỳ Kỳ

không

khỏi mềm lòng,

nói: "Muốn ăn cái gì?"

Tô Khả nghiêm túc suy nghĩ

một

chút,

nói: "anh

muốn ăn mì thịt dê."

Trương Kỳ Kỳ nhíu mày

nói, "Nhưng trong nhà

anh

có thịt dê?"

Tô Khả "ừ"

một

tiếng,

nói: "anh

bảo lão Sở đưa đến căn phòng Đế Hồ kia rồi."

Trương Kỳ Kỳ lập tức hiểu ý của

anh

là muốn đến căn hộ ở Đế Hồ.



suy nghĩ

một

chút, cảm thấy Đế Hồ cách nhà mình cũng

không

tính là xa, hơn nữa bên kia thuê xe cũng dễ, liền

không

nói

gì nữa.

Tô Khả lái xe vào khu biệt thự Đế Hồ, ngừng lại trước

một

căn nhà

nhỏ

màu trắng có hoa viên.

Trương Kỳ Kỳ xuống xe,

đi

theo Tô Khả

đi

vào nhà.

Mở cửa

đi

vào cửa trước trải thảm, Tô Khả xoay người từ trong tủ giày lấy ra hai đôi dép lê.

Trương Kỳ Kỳ thấy hai đôi dép lê đều là mới tinh, cũng

không

có dấu vết bị người mang qua, đoán chỗ này cũng

không

có người ở.



nhận đôi dép lê vịt

nhỏ

lông xù kia, thuận miệng

nói: "Ồ, hai đôi dép lê này còn là

một

đôi đó!" Dép lê của



là vịt

nhỏ, của Tô Khả là dép lê chó

nhỏ.

Tô Khả chỉ nghe được "một

đôi" trong lời

nói

của

cô,

anh

không

nói

chuyện, nhưng khóe miệng vểnh lên, cảm thấy Lâm Lỗi

thật

đúng là biết làm việc - - dép lê là

anh

dặn dò Lâm Lỗi mua.

Căn hộ này rất mới, đều là màu đen, trắng, xanh lam hài hoà, phong cách

hiện

đại tiêu chuẩn, có sắc thái Tô Khả rất mạnh - - đơn giản, trống trải và thực dụng.

Tô Khả dẫn Trương Kỳ Kỳ

đi

vào, chỉ chỗ phòng thay đồ cho Trương Kỳ Kỳ, lại chỉ chỗ phòng bếp, cởϊ áσ jacket da màu đen bên ngoài cho Trương Kỳ Kỳ, chỉ mặc áo sơ mi trắng quần dài đen đóng thùng

đitoilet rửa tay.

Trương Kỳ Kỳ cầm lấy quần áo của

anh: "..." Trong phòng thiết bị sưởi ấm quá đầy đủ,



cũng phải vội vàng cởϊ áσ ngoài xuống.

Trương Kỳ Kỳ treo quần áo Tô Khả xong, lại cởϊ qυầи áo bên ngoài của mình xuống, treo cùng với túi xách

trên

giá áo trong phòng thay đồ liền

đi

ra.

Cửa toilet mở ra, Trương Kỳ Kỳ thấy Tô Khả đứng ở trước bồn rửa mặt rửa tay, liền cũng

đi

vào đứng ở

một

bên chuẩn bị rửa tay.

Tô Khả nặn chút nước rửa tay bôi lên

trên

tay

cô, sau đó thừa dịp Trương Kỳ Kỳ rửa tay, cả người lặng lẽ dời qua bên cạnh Trương Kỳ Kỳ.

Thân hình

anh

cao lớn, đứng ở bên cạnh Trương Kỳ Kỳ rất có tính áp bức, Trương Kỳ Kỳ cảm nhận được hơi nóng

trên

người của

anh, lúc này mới phát

hiện

mình và Tô Khả gần như sắp nhét chung

một

chỗ rồi, vội vàng dời ra bên ngoài

một

bước, xoa xoa đôi bàn tay, đưa đến phía dưới vòi nước xả nước.

Tô Khả



ràng rửa qua nước rồi, thấy thế liền nhét tay vào chung

một

chỗ với Trương Kỳ Kỳ.

Trương Kỳ Kỳ thấy

anh

trẻ con như vậy, liền cố ý đặt ở

trên

tay

anh

xả nước.

Tô Khả lại lặng lẽ ghé sát vào

một

chút, hít hà hương thơm

trên

tóc Trương Kỳ Kỳ, trong lòng cảm thấy

đã

an ổn, vừa thoả đáng, lại có

một

loại cảm giác ngọt ngào.

Chân dài của Tô Khả chạm vào chân mang vớ dài của

cô, cách vải vóc, Trương Kỳ Kỳ có thể cảm nhận được rắng chắc và ấm áp của đàn ông mà chỉ có Tô Khả mới có...

Trương Kỳ Kỳ rửa tay,

không

để ý Tô Khả, tự mình

đi

phòng bếp bên cạnh toilet.

Mọi thứ trong phòng bếp đều rất mới, vừa nhìn chính là vừa lắp đặt thiết bị nhưng chưa bao giờ dùng qua.

Trương Kỳ Kỳ nhìn nhìn tủ lạnh, lại nhìn đủ loại đồ dùng nhà bếp

một

chút, liền

nói: "Tô Khả, em

khôngcó cầm theo dao bào của em, cũng

không

cầm quần áo mặc ở phòng bếp, còn găng tay vẫn hay dùng nữa."

Tô Khả lau khô tay

đi

tới: "anh

đi

lấy!"

Trương Kỳ Kỳ suy nghĩ

một

chút: "Toàn bộ

đi

nhà em đó!"



cảm thấy ngốc ở trong phòng này

mộtmình với Tô Khả, giống như rất nguy hiểm, liền muốn lý do như vậy.

Tô Khả rũ mắt xuống hơi suy nghĩ

một

chút,

nói: "Tùy tiện

một

chút là được rồi."

Trương Kỳ Kỳ: "... Được rồi!"

Với tư cách đầu bếp bán chuyên nghiệp, Trương Kỳ Kỳ cái gọi là đơn giản

thật

ra cũng

không

đơn giản, bất quá l tô mì thịt dê rất bình thường,



còn nghiêm túc rang đậu phộng để lúc nấu rải đậu phộng lên.

Lúc



bận rộn ở phòng bếp, Tô Khả

đi

thư phòng gọi điện thoại. Chờ

anh

an bài thỏa đáng mọi chuyện, bố trí tốt hết thảy xong

đi

ra, phát

hiện

Trương Kỳ Kỳ gắp mì, liền

đi

rửa tay.

Trương Kỳ Kỳ gắp mì vào bát, rải đậu phộng

đã

giã lên, lại đổ nước trái cây mới vừa ép vào trong bình thủy tinh, lúc này mới dùng khay bưng

đi

ra ngoài.

Tô Khả và Trương Kỳ Kỳ mặt đối mặt ngồi

trên

trên

bàn cơm, ăn

một

bữa cơm trưa trầm lặng- - Tô Khả là người

không

thích

nói

chuyện, Trương Kỳ Kỳ là tâm

sự

nặng nề

không

muốn

nói.

Thấy Tô Khả ở phòng bếp rửa chén, Trương Kỳ Kỳ chuẩn bị rời khỏi: "Tô Khả, em về nhà trước!"

Tô Khả nghe vậy xoay người: "không

phải còn có cơm tối?"

Trương Kỳ Kỳ tức giận nở nụ cười: "anh

nhìn đồng hồ

một

chút, bây giờ mới mấy giờ!"

Tô Khả đưa tay nhìn đồng hồ

một

cái, phát

hiện

vẫn chưa tới mười hai giờ, lập tức im lặng.

Trương Kỳ Kỳ rốt cuộc để cho

anh

ăn

một

hồi móp méo, rất vui sướиɠ xoay người

đi

vào phòng thay đồ.

Tô Khả

sẽ

cực kỳ nhanh dùng khăn mặt xoa xoa tay, cũng

đi

vào theo.

Trương Kỳ Kỳ cầm quần áo xoay người lại nhìn

anh: "..."

Tô Khả nghiêm túc: "anh

tặng em."

Trương Kỳ Kỳ cầm quần áo chen lấn

đi

ra ngoài, để Tô Khả

một

mình trong phòng thay đồ.

Tô Khả lái xe vào bãi đậu xe đối diện tiểu khu nhà Trương Kỳ Kỳ.

Trương Kỳ Kỳ kinh ngạc

nói: "không

cần ngừng ở chỗ này,

anh

thả em ở đầu đường là được rồi."

Tô Khả: "anh

đưa em về đến nhà."

Trương Kỳ Kỳ nhíu mày nhìn

anh, cảm thấy thuộc tính của Tô Khả vào hôm nay coi như

đã

xảy ra biến hóa cực lớn, từ bạch liên hoa cao lạnh biến thành Saint-Bernard dính người, xoay chuyển quá nhanh làm



có chút

không

thích ứng.

Tô Khả cuối cùng đưa Trương Kỳ Kỳ đến tận nhà.

Trương Kỳ Kỳ nhìn Tô Khả chọc cái cửa chờ



cầm dép lê, mỉm cười

nói: "Tô Khả, cám ơn

anh

đưa em về!"

Tô Khả được như

không

nghe hiểu ý ở ngoài lời của

cô, thấy Trương Kỳ Kỳ

đã

mở tủ giày ra, liền

nói: "Có dép lê chưa ai mang

không?"

Trương Kỳ Kỳ: "..."



vẫn cầm

một

đôi dép lê mới dự phòng cho Tô Khả.

Tô Khả ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.

Trương Kỳ Kỳ hỏi

anh: " uống gì

không?"

Tô Khả suy nghĩ

một

chút: "Mao Tiêm

đi!"

Bởi vì cân nhắc đến tật xấu của Tô Khả, Trương Kỳ Kỳ từ trong tủ chứa đồ ở phòng bếp tìm

một

bộ đồ uống trà mới tinh

đi

ra, sau khi rửa lại dùng nước nóng tráng qua, lúc này mới ngâm

một

bình Mao Tiêm bưng ra cho Tô Khả.

một

lát sau, Trương Kỳ Kỳ thay quần áo mặc nhà

đi

ra, thấy Tô Khả nhìn ấm trà và tách trà đặt trong khay trà, dường như

không

có ý định uống trà, liền giải thích

nói: "Đều là mới, hơn nữa

đã

tráng qua!"

Tô Khả ngẩng đầu nhìn

cô, mang theo chút khẩn cầu: "Lấy thêm

một

cái cốc

đi!"

Trương Kỳ Kỳ nhíu mày.

Tô Khả: "Nếu như là hai cái cốc, giống như nhìn càng thoải mái

một

chút."

Trương Kỳ Kỳ

đã

rõ, Tô Khả gia hỏa này hơi có chứng cưỡng bách số chẵn.



không

nói

lời vô ích, trực tiếp

đi

phòng bếp cầm

một

cái cốc.

Trương Kỳ Kỳ cùng Tô Khả ngồi trong chốc lát cũng có chút buồn ngủ, liền

nói: "Tô Khả, em có chút buồn ngủ, muốn

đi

ngủ

một

lát,

anh

về trước

đi!"

Tô Khả

không

biết làm sao, chính là

không

nỡ bỏ

đi,

anh

nhìn Trương Kỳ Kỳ: "Ba mẹ em tạm thời cũng

sẽ

không

trở về,

anh



trên

ghế sofa nằm chút nữa, đợi ba giờ

anh

liền về công ty."

Trương Kỳ Kỳ thấy

anh

hạ thấp tư thế như vậy, liền có chút ít

không

đành lòng đuổi

anh

đi, nhưng lại

không

thể để chú

nhỏ

ngủ ở

trên

ghế sofa, chỉ đành phải

nói: "anh

đi

trong phòng em ngủ

đi, em ở

trênghế sofa ngủ

một

lát thôi!"

Tô Khả đôi mắt lóe sáng rừng rực nhìn Trương Kỳ Kỳ, "ừ"

một

tiếng.

Sau khi Trương Kỳ Kỳ ra ngoài, Tô Khả nhắm mắt lại. Giường Trương Kỳ Kỳ rất mềm mại, rất thơm, là

một

loại mùi thơm ấm áp của phái nữ, giống như hoa hồng, giống như hoa sen, giống như lá ngải... hương thơm ấm áp

đang

bao vây nơi này, Tô Khả rất nhanh liền ngủ mất.

anh

là bị đồng hồ báo thức của di động đánh thức trước.

Tô Khả rất nhanh liền đứng dậy.

Trước khi

đi,

anh

đứng trước ghế sofa lẳng lặng nhìn Trương Kỳ Kỳ

đang

ngủ say, nhịn

không

được cúi người, khe khẽ hôn

một

cái

trên

môi Trương Kỳ Kỳ.

Buổi tối cha Kỳ Kỳ Mẹ Kỳ Kỳ rất khuya mới trở về, Trương Kỳ Kỳ nấu thịt bò canh làm nồi lẩu,

một

nhà ba người quây quần ăn cơm tối vô cùng náo nhiệt, sau đó cùng nhau xem tivi.

Mẹ Kỳ Kỳ gọt

một

quả táo đưa cho Trương Kỳ Kỳ, vẻ mặt thần bí cười: "Kỳ Kỳ, con đoán Tô gia xế chiều hôm nay xảy ra chuyện gì!"

Trương Kỳ Kỳ có chút kỳ quái, liền

nói: "Có thể có chuyện gì?

không

phải

nói

ngày mai mới

nói

chuyện phân nhà sao?"

Mẹ Kỳ Kỳ vỗ tay

một

cái

nói: "không

nghĩ tới Tô Khả lại có tâm cơ như vậy, xế chiều hôm nay liền lừa gạt cha cậu ấy đến công ty, trưởng bối của Tô gia cũng chờ ở công ty, bác cả con, Băng Băng và Hoằng Hoằng cũng đều

đi, làm cha cậu ấy trở tay

không

kịp!"

Trương Kỳ Kỳ dường như thuận miệng lại hỏi: "Sau đó

thì

sao?"

Mẹ Kỳ Kỳ cười

nói: "Chia hai cái mỏ than cho cha cậu ấy, gia sản còn lại đều chia cho Tô Khả và mẹ cậu ấy!"

Trương Kỳ Kỳ cầm lấy quả táo cắn

một

cái: "Cha mẹ Tô Khả có ly hôn

không?"

Mẹ Kỳ Kỳ nhếch miệng: "Sao mà ly hôn được? Tô Khả

nói, nếu ly hôn, hai cái mỏ than chia cho mẹ cậu ấy

một

cái, Cha Tô Khả đương nhiên

không

chịu!"

Lại

nói: "Nghe

nói

chuyện buôn bán của Tô gia trong mỏ than lớn lắm, đào

một

tháng có thể ăn

mộtnăm! Ôi, Tô Khả tuy rằng nhiều hơn, thế nhưng sợ là

không

có kiếm tiền nhiều bằng cha cậu ấy đâu!"

Cha Kỳ Kỳ xen vào

một

câu: "Ba mỗi ngày nghe xem tin tức, những mỏ than tư nhân này, cả ngày gặp chuyện

không

may, sớm muộn gì cũng

sẽ

bị niêm phong lại thôi!"

Trương Kỳ Kỳ như có điều suy nghĩ.



lấy điện thoại di động ra nhìn nhìn,

không

có cuộc gọi nhỡ, cũng

không

có tin nhắn mới, trong lòng

không

khỏi thở dài.

P/s: Tô Khả được TKK ví von như ẻm này đây

nói

thật

trong các bộ của BLMMYNC, ta thích nhất bộ này đấy. TY của cặp đôi này đáng iu chết

đi

được