Chương 33: Bạn trai cũ (2)

Ba ngày sau.

Jackson hẹn 7h sáng sẽ xuống máy bay. Đương nhiên anh ta nhắn tin vào số của Việt.

Hơn 6h, Việt đã có mặt ở nhà Linh, thẳng tay kéo cô từ trong chăn ấm. Trời lạnh, Linh khó khăn lắm mới chui ra được. Cô lười biếng đánh răng rửa mặt, thay đồ. Nửa tiếng sau, mặt vẫn còn ngái ngủ, cùng anh đi đến sân bay.

Dù sao giờ cũng là bạn trai cũ, đâu còn gì vương vấn. Linh không còn yêu hay quan tâm đến anh ta. Chỉ là người nào đó cứ kéo cô đi thôi.

Đến sân bay vừa đúng lúc. Một đoàn người từ cửa sân bay bước ra.

Việt cúi người, ghé tai Linh hỏi nhỏ:

- Trong số họ, ai là anh ta vậy?

Linh ngó nghiêng nhìn, mặc dù cũng đã không gặp một năm nhưng ít nhiều vẫn còn chút ấn tượng. Nhìn tới nhìn lui, cuối cùng cũng đã thấy.

Jackson ung dung kéo chiếc valy to, tóc vuốt keo bóng bẩy, đeo chiếc kính râm thời trang. Anh ta mặc chiếc áo khoác đen, quần kaki nâu, dưới chân đi đôi giày thể thao năng động, nhìn thoáng qua cũng có thể đoán được con người này rất có phong cách thời trang.

Sân bay lúc 7h không có đông lắm. Jackson nhanh chóng nhìn thấy Linh, miệng cười tươi vẫy tay để cô chú ý tới. Nhưng khi nhìn thấy còn một người nữa, lại còn mặc quân phục, anh ta lập tức nhíu mày.

- Kia hả? – Việt hỏi. Linh liền gật đầu.

Anh cẩn trọng quan sát đối phương. Hừm, cũng không có gì đặc biệt lắm, không đáng lo ngại.

Jackson tiến đến gần hai người, anh ta bỏ kính. Miệng vẫn giữ nụ cười, có chút gượng gạo:

Chào Linh. Lâu không gặp.

Việt có chút ngạc nhiên, anh lại cúi người hỏi nhỏ cô:

- Anh ta biết nói tiếng việt?

- Hồi đó em dạy anh ta một chút! – Linh lấy tay che miệng, nói đủ nhỏ để cả hai nghe thấy.

Sau đó, Linh ngước lên nhìn Jackson, miệng hơi cười:

-Chào.

Linh chỉ nói ra một từ duy nhất, giống như một người bạn lâu năm, vô tình gặp nhau, gật đầu chào một tiếng.

Ánh mắt Jackson nhìn Linh có chút thân thương, rồi nhanh chóng chuyển ánh nhìn sang Việt.

- Vị này là...

- Tôi là bạn trai cô ấy. Rất hân hạnh quen biết. – Việt cần trọng đưa tay ra.

Jackson ngạc nhiên mất vài giây rồi đưa tay ra bắt tay anh.

- Tại sao trong tin nhắn tôi không thấy Linh nhắc đến chuyện cô ấy có bạn trai? – Jackson có hơi nghi ngờ.

- Muốn cho anh chút bất ngờ. – Việt nhếch miệng cười.

Linh "..." Này Việt, anh giỏi lắm, lần này cô vô tội, không có biết gì à nha.

Việt chủ động mời Jackson đến một quán café gần đẩy cho dễ nói chuyện.

-Hai người... bắt đầu lâu chưa? – Jackson vẫn còn nghi ngờ, liền hỏi.

Việt ngồi đối diện anh ta, mang đầy khí chất quân nhân, khuôn mặt nghiêm nghị. Nghe câu hỏi của anh ta, anh bình thản trả lời:

- Chuyện của chúng tôi, anh không cần quan tâm.

- Vậy, anh có biết tôi và Linh đã từng yêu nhau? – Jackson không phục, tiếp tục hỏi.

- Biết, nhưng đó là quá khứ. Mọi chuyện kết thúc đã lâu rồi! – Việt ngồi đó, ném một tia lạnh lùng về phía Jackson.

Linh lần này không có can dự vào. Cô ngồi cạnh anh, tập trung ăn sáng, thi thoảng có lén nhìn biểu hiện trên gương mặt anh.

- Linh, tại sao không nói gì? – Đến bây giờ, Jackson chuyển hướng sang cô, giọng nói đã có chút bực tức.

Linh giật mình, ngước mắt nhìn Jackson. Cô nhún vai, trả lời:

- Tôi không có gì để nói cả. Bạn trai tôi nói cả rồi mà!

- Em có cảm thấy mình hai mặt không? Trong tin nhắn không có nói mình có bạn trai... - Ánh mắt Jackson hiện lên rất giận dữ.

Việt ho nhẹ một tiếng, từ đầu đến cuối rất bình thản:

-Người nhắn cho anh, không phải cô ấy, là tôi!

Jackson từ tức giận chuyển sang ngạc nhiên, một hồi lâu, anh ta bật cười:

- Tôi đã có chút hy vọng khi đến đây, không ngờ...

Không khí có chút gượng gạo. Linh ăn cũng không cảm thấy ngon. Bây giờ cô chỉ muốn đi ra khỏi đây thật nhanh chóng.

Điện thoại của Việt vang lên từng hồi chuông. Nhìn tên người gọi, Việt bảo Linh ngồi đây một lúc, anh ra ngoài nghe điện của thủ trưởng

Chỉ còn Linh và Jackson ngồi cùng nhau. Bầu không khí lại càng trở nên kì quái hơn. Linh cứ ngoái đầu, chỉ mong Việt quay lại thật nhanh.

Jackson từ tốn uống một ngụm café, anh nhìn cô chăm chăm, miệng nhếch lên:

- Linh, em đã thay đổi quá nhiều. Anh không nhận ra...

Linh im lặng, không trả lời.

Jackson tiếp tục nói:

- Anh sẽ không từ bỏ đâu.

Con người này xứng đáng được xếp vào loại cố chấp. Đến như vậy rồi mà vẫn không chịu buông bỏ.

Linh giữ bình tĩnh, điềm đạm nói:

- Jackson, quên hết mọi chuyện đi. Chúng ta đã kết thúc quá lâu rồi! Tình yêu của chúng ta chỉ vẻn vẹn trong 8 tháng, tôi không xứng để anh nhớ nhung vậy đâu.

Jackson không phục, túm chặt cổ tay Linh. Cô sợ hãi nhăn mặt lại, hét to:

-Đau. Bỏ ra.

Jackson vẫn không chịu buông tay, gương mặt nổi đầy gân xanh:

- Anh có gì không tốt? Nghề nghiệp của anh hơn hẳn tên lính quèn kiaThời gian của anh rảnh hơn anh ta rất nhiều. Anh có thể cho em mọi thứ mà một quân nhân không thể cho em. Yêu anh ta em chỉ có khổ thôi! Chỉ có ngốc mới yêu anh ta!

Nghe từng lời Jackson nói ra, Linh tức giận, cô dùng hết sức để anh ta bỏ tay. Cuối cùng, ức chế quá, cô lớn tiếng:

- Anh nghĩ công việc mình tốt thì có quyền coi thường quân nhân ư? Tôi không cho phép anh xúc phạm anh ấy như vậy? Cái gì mà lính quèn, câm cái miệng anh lại đi. Ở đấy tôi là con ngốc, ngốc mới đâm đầu vào quân nhân.

Khẩu khí rất lớn, Linh chỉ hận không thể lao tới động tay động chân với anh ta.

Đáy mắt Jackson đầy lửa hận, bàn tay nắm chặt thành quyền, anh ta nghiến răng, gắn ra từng chữ:

- Em sẽ hối hận sớm thôi!

Việt đã quay lại. Những gì Linh nói với Jackson, anh đều nghe thấy hết. Đã có khá nhiều người tỏ ra coi thường anh, lúc ấy Linh luôn là người lên tiếng bênh vực anh, vì anh mà phản bác họ. Việc này làm anh rất cảm động, khiến anh quyết tâm dành hết sức mình bảo vệ cô.

Việt giả bộ không biết chuyện gì. Anh bình thản ngồi xuống ghế, quay ra hỏi han cô ăn sáng xong chưa.

Em ăn xong rồi! Anh, chúng ta về thôi! – Linh ôm lấy cánh tay Việt, ngược mat nhin anh tha thiết.

- Vậy, chào tạm biệt người bạn của em đi! – Việt liếc sang Jackson.

Jackson vẫn đang tức giận, hằm hằm nhìn về phía Việt, hận chỉ muốn băm vằm anh ra.

Việt biết anh ta đang tỏ thái độ thù địch với mình, từ đầu đến cuối đều rất điềm tĩnh. Lúc đứng dậy gật đầu chào anh ta một tiếng, sau đó nắm tay Linh rời khỏi quán café.

Jackson nhìn theo bóng lưng hai người, bật ra tiếng cười chua xót.

Lên xe rồi, Linh mới thở phào nhẹ nhàng một tiếng. Chỉ có ở bên Việt, cô thực sự cảm thấy an toàn.

- Anh ta vừa rồi có làm gì em không? – Việt ngồi vào ghế lái, quay sang hỏi cô.

Linh lắc đầu:

- Không có. Nhưng anh ta dám coi thường anh

- Không làm gì quá đáng là được rồi!

- Hừm. Những kẻ nào dám coi thường anh, em sẽ tiêu diệt bằng hết! – Linh cao giọng, tay nắm chặt. Đôi mắt cô đầy ý chí quyết tâm.

Việt cho xe nổ máy, rời đi. Nghe được từng chữ cô nói, anh không khỏi bật cười:

- Đây mới xứng đáng là công dân ưu tú này!

Tâm trạng Linh đã có chút vui vẻ hơn. Ở bên Việt, Linh không hề cảm thấy áp lực, cô rất thoải mái nói chuyện cùng anh. Ai bảo yêu bộ đội là khổ? Việt tuy không bộc lộ nhiều cảm xúc ra bên ngoài, bình thường ngoài mặt tỏ ra lạnh lùng thờ ơ nhưng anh đặc biệt rất quan tâm đến cô.

Thiết nghĩ, Linh yêu Việt cũng chính nhờ sự đơn giản này.

Tương lai vẫn là một điều gì đó rất khó nói. Còn hiện tại, Linh khá hài lòng về cuộc sống mình đang nắm giữ, một cuộc sống có sự xuất hiện của anh