Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chào Anh, Bác Sĩ Tần

Chương 35

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Bom Bom + melbournje

***

Lâm Vu sửng sốt mấy giây: "Chắc là cậu ấy đi chậm "

Tần Hành không nói gì, hắn không tin, không đợi được mà nói: "Đi vào phòng học xem thử xem như nào."

Lúc này, các phòng học trống không, ánh sáng lờ mờ, yên lặng chỉ có tiếng bước chân hai người họ, có một cảm giác trống trải ngột ngạt, giống như tâm tình của bọn họ lúc này.

Hai người từng bước một đi lên, cuối cùng đã đến lầu ba, liền đi đến phòng học thứ hai.

Khoảng cách mấy chục bước mà tưởng chừng rất dài.

Lâm Vu biểu lộ khốn đốn, thân thể căng cứng.

"Vào thôi" Tần Hành nhẹ nhàng nói, hắn mở điện thoại ra bật đèn pin lên, chiếu vào phòng học.

Lúc này, trên bàn học của cô chất đầy sách vở, có chút lộn xộn. Có thể nhìn ra được, người kia rất gấp.

Lâm Vu sắc mặt trắng bệch: "Tớ không hiểu, sao lại là... Trần Đồng."

Cô nói rất khó khăn, giọng nói đều đang run lên.

Tần Hành cùng Trần Đồng cũng không thân lắm, ba năm cùng lớp hình như nói chuyện với nhau rất ít. Nhưng hắn biết rất rõ, Trần Đồng và Lâm Vu là bạn cùng phòng 3 năm, sáng tối đều gặp nhau.

Lâm Vu mím miệng, thở ra một hơi thật dài, một mặt buồn vô cớ: "Hiện tại tớ có cảm giác rất lạ, tớ thà không tìm thấy sách, hi vọng miễn sao người kia không phải là Trần Đồng".

Tần Hành hiểu suy nghĩ của cô, chuyện này đối với cô thật là khó để chấp nhận, nhưng lại để cô nhìn thấy một mặt khác của tình bạn.

"Lâm Vu, mặc kệ người khác có thay đổi thế nào. Chúng ta vẫn cứ là chúng ta là được"

Không muốn vì sự ác ý của người khác mà phải thay đổi con người ban đầu của mình.

"Tớ không sao, chỉ là có chút khó chịu..." Giọng cô rầu rĩ.

Từ từ tỉnh táo lại, môi cô giật giật nói: "Cảm ơn cậu, Tần Hành."

Ba năm qua, tình cảm giữa bọn họ đã sớm vượt qua tình bạn thông thường. Tần Hành giúp đỡ cô rất nhiều, cô đối với hắn vô cùng cảm kích.

Tần Hành:"Đi thôi, không cần suy nghĩ nhiều, xem như một giấc mộng đi. Alice mộng du... quên hết."

Lâm Vu cười khổ:" Tớ chỉ mới đọc qua «Bạch Tuyết và bảy chú lùn», «Cô Bé Lọ Lem», chứ truyện cổ tích này thì tớ chưa đọc."

Truyện được edit tại truyenhdt.com melbournje

Tần Hành nhíu mày, "Nếu cậu cảm thấy hứng thú, chờ thi đại học xong, có thời gian tớ có thể kể cho cậu nghe."

Lâm Vu: "Ai, tớ cũng không phải trẻ con mà." Trong lòng cô đang lơ đãng vì một câu này mà hóa giải mọi tích tụ trong lòng cô. Mà cô tựa như cũng đã quen dạng ở chung này rồi.

Đêm hôm đó, là lần đầu tiên Lâm Vu về ký túc xá muộn nhất. Nhất Trung có quy định, giờ giấc bất quá bà dì coi ký túc biết cô, cho là cô phải ôn tập nên về muộn, thậm chí còn cổ vũ cô.

Lâm Vu trở lại ký túc xá, ba người kia đã rửa mặt xong.

Dương Tiểu Mộng hỏi: "Sao về muộn thế?" Đại khái cũng biết cô mất sách nên tâm tình không tốt.

Lâm Vu trả lời: "Ở trường học đi dạo."

Thôi Nhã cùng Trần Đồng nằm ở trên giường đều không nói gì.

Hết thảy cứ như vậy mà kết thúc, kết quả này thật là khiến người ta không kịp chuẩn bị.

Một đêm mộng đẹp, ngày thứ hai lại là một ngày thời tiết sáng sủa.

Lâm Vu vẫn như cũ là người rời giường đầu tiên, đi đến căn tin ăn sáng, lại trở về phòng học đọc sách. Ba năm, cuối cùng rồi sẽ kết thúc.

Buổi sáng, chuyện Lâm Vu mất sách đã tìm lại được, rất nhanh được truyền ra.

Rất nhiều bạn học mừng thay cho cô, phần chân tâm thật ý đó khiến Lâm Vu cảm thấy ấm áp toàn bộ mùa hè tuổi 18.

Bạn học lớp 2 hình như có ăn ý hơn bình thường, không nhắc lại việc trộm sách này, bởi vì tất cả mọi người đoán được người đó ở trong lớp.

Ngày đó về sau, Trần Đồng không còn cùng Lâm Vu nói chuyện nữa. Bàu không khí ở ký túc xá cũng trở nên tế nhị, chỉ là ai cũng không giải thích. Dương Tiểu Mộng cùng Thôi Nhã, tựa hồ cũng đã nhìn ra một chút, chỉ là các cô cũng không nói gì.

Cứ như thế này cũng tốt rồi.

Đại khái là bởi vì chuẩn bị thi nên ai cũng không có tâm tình xoắn xuýt những sự tình râu ria này.

Văn phòng, mấy thầy cô giáo đều đã biết chuyện trộm sách. Mọi người cảm thấy may mắn khi đã tìm được, còn cảm khái vài câu.

"Thầy Trương, vẫn là thầy có nhiều biện pháp, cho đứa bé kia một cơ hội."

"Hiện tại trẻ con không biết nghĩ cái gì trong đầu, ghen ghét cũng thật sự là đáng sợ."

"Cho nên là bình thường tâm lý phụ đạo vẫn là rất quan trọng."

"Thầy Trương, kỳ thật chuyện này kết thúc như vậy là ổn rồi."

Trương Cần gật gật đầu, "Tôi biết, cách này là tôi đi hỏi Tần Hành. Hiện tại kết cục này đã là kết cục tốt nhất."

"Đúng vậy. Có đôi khi chân tướng lại rất tàn nhẫn. Bất quá, Tần Hành lớp thầy thật đúng là lợi hại. Hết thảy đều là do nhóc ấy nghĩ ra."

"Thầy Hách nói không sai, lớp 2 thật là có ý tứ."

Trương Cần cười, "Thật tự hào quá."

Ngày mùng 4 tháng 6, Nhất Trung dựa theo lệ cũ, buổi chiều đưa học sinh đi chụp kỉ yếu.

Bắt đầu từ lớp 1, lớp 2 đã chuẩn bị sẵn ở một. Các bạn gái đã sớm trang điểm.

Các nam sinh cười đùa tí tửng, "Các nữ sinh à, các cậu xinh như vậy thì chúng tớ sẽ bị dìm mất. Có chừng có mực tí đi nha!"

Các nữ sinh cười: "Chúng tớ không ngại giúp các cậu trang điểm đâu!"

Các nam sinh liên tục khoát tay, quên đi thôi.

Lâm Vu làm theo đề nghị của Khương Hiểu, đem bím tóc đuôi ngựa thả ra, tóc nhu thuận rũ xuống đầu vai, càng đẹp mắt.

Khương Hiểu cảm khái, "Lần thứ nhất gặp cậu, tớ đã ngắm cậu thật kỹ."

Lâm Vu: "..."

Khương Hiểu cảm thán: "Lâm Vu, về sau chúng ta cơ hội gặp mặt liền đi chơi nhé." Khi cô vừa ra đời, liền phải ly biệt cha mẹ. Người thân của cô tiếp tục rời xa cô. Cô tựa như một chiếc thuyền con, cô độc tiến về phía trước.

Lâm Vu lôi kéo tay của cô, "Chỉ cần tớ trở về, tớ liền đến tìm cậu."

Khương Hiểu: "Một lời đã định."

Rất nhanh lớp 1 đã chụp xong, chú chụp ảnh vẫy tay, "Lớp 2 có thể chụp rồi."

Lâm Vu cùng Khương Hiểu đứng đầu tiên tại hàng thứ hai bên trái.

Tần Hành một mực đứng ở cuối, đợi một lúc hắn trực tiếp đi tới hàng thứ ba bên trái.

Tôn Dương tại hàng thứ tư, "Tần Hành, cậu đi lên đi! Đứng bên cạnh tớ."

Tần Hành: "Tớ đứng đây, chỗ này rất tốt."

Khương Hiểu cùng Lâm Vu đều quay đầu lại.

Tần Hành cười. Tớ nghĩ đứng gần cậu, cúi đầu xuống là thấy cậu rồi.

Chú chụp ảnh nhìn ảnh chụp, "Bạn nam đứng thứ nhất hàng thứ ba đứng sang hàng thứ tư đi, vóc dáng quá cao!"

Toàn lớp người đều nghiêng đầu nhìn qua, thầy giáo cũng không ngoại lệ. Trương Cần quay đầu nhìn thấy mấy người kia, một mặt bất đắc dĩ.

Tần Hành sờ lên mũi, đứng ở hàng thứ tư vậy.

Chụp xong, có người tiếp tục đi quanh trường học chụp ảnh ảnh lưu niệm, có người về lớp để học tập.

Tôn Dương lôi kéo mấy người bọn họ đi chụp mấy cái ảnh chung, Lâm Vu cùng Khương Hiểu muốn về lớp học, cũng bị cản lại để hưởng thụ quãng thời gian này.

Tần Hành bị mấy nữ sinh gọi đi chụp hình. Hắn hiện tại so trước kia dễ nói chuyện hơn rất nhiều.

Tôn Dương nhún nhún vai, "Lớp chúng ta nữ sinh thật sự là không thể yêu thương nổi!"

Lâm Vu thảnh thơi tựa ở xà đơn, nghe bọn họ nói chuyện.

Thẩm Nghi Đình đến tìm cô, "Lâm Vu, cùng nhau chụp tấm ảnh đi."

Lâm Vu lên tiếng.

Thẩm Nghi Đình giơ điện thoại, liền chụp mấy bức ảnh. "Tí tớ gửi cho cậu."

"Cám ơn nhé."

"Cậu không mang điện thoại sao?"

"Điện thoại ở ký túc xá."

"Anh tớ hôm qua gọi điện thoại cho tớ, còn hỏi cậu như nào."

Thẩm Nghi Hành đã học xong năm hai, trong hai năm qua, bọn họ liên lạc cũng không nhiều, hắn giống như rất bận, bất quá mỗi cách một đoạn thời gian, hắn đều sẽ gọi điện thoại, hỏi tình hình học tập của cô gần đây.

"Lâm Vu, cậu chuẩn bị thi trường đại học nào?"

Lâm Vu trầm ngâm nói: "Tớ muốn học đại học y B."

Thẩm Nghi Đình nhẹ cười, "Thành tích của cậu tốt như vậy nhất định có thể thi đậu."

Lâm Vu mỉm cười.

"Thật hâm mộ các cậu."

Lâm Vu nghi hoặc.

"Cậu cùng Tần Hành cùng học đại học B còn có anh trai, mà tớ..." Thẩm Nghi Đình thanh âm thấp mấy phần.

Lâm Vu cũng không biết phải an ủi như thế nào, bởi vì cô cũng rõ ràng, lấy thành tích của Thẩm Nghi Đình là không thể nào thi đến đó.

Lúc này Tần Hành nhanh chân đi tới.

Tôn Dương hô: "Tần Hành, chờ cậu đó. Chúng ta tranh thủ thời gian chụp mấy tấm đi."

Tần Hành nhìn Lâm Vu, ánh mắt ôn nhu như nước. Hắn đi đến cạnh Lâm Vu một cách tự nhiên, hỏi: "Các cậu chụp xong rồi sao?"

Lâm Vu gật gật đầu, "Ừ."

Tôn Dương giơ điện thoại, "Chỗ này của tớ có thể chụp nhiều ảnh HD, giá cả thương lượng."

Tần Hành nhìn thoáng qua Tôn Dương, "Giúp tớ cùng Lâm Vu chụp một tấm."

Lâm Vu nghiêng đầu, "Chúng ta không chụp với họ sao?"

Tần Hành cười khẽ: "Bạn học Lâm Vu, chúng ta ngồi gần nhau ba năm, tốt nghiệp ít nhất phải chụp chung tấm ảnh chứ."

Tựa như là cô hẹp hòi.

Thẩm Nghi Đình lẳng lặng ngừng chân ở một bên, giờ phút này, Tần Hành cùng Lâm Vu mới là nhân vật chính.

Tôn Dương nói ra: "Tương lai ai kết hôn có thể trở về trường học chụp ảnh cưới, khẳng định siêu đẹp."

Tần Hành mím khóe miệng, nhẹ nhàng lên tiếng.

Lâm Vu một mặt kinh ngạc.

Hắn lườm nàng một chút, "Tớ cảm thấy lời đề nghị này Tôn Dương rất tốt."

Lâm Vu: "..."

Tôn Dương giơ điện thoại, "Nhìn ống kính này!"

Ngày ấy, mấy người chụp một chút ảnh, thanh xuân giống như liền dừng lại ngay ở bên trong trong tấm ảnh.

Chỉ là, thi đại học tốt nghiệp trong vài năm, mấy người ai cũng không tiếp tục lật ra những tấm hình quá khứ kia.

Cuối cùng đã tới ngày thi đại học, thời tiết Tấn Thành đặc biệt tốt, lãnh đạm.

Thi sinh của ban khoa học tự nhiên của Nhất Trung đều thi ở trường, như thế thuận tiện không ít, nhất là đối mấy bạn ở ký túc xá.

Rất khéo, Lâm Vu cùng Thẩm Nghi Đình ở chung một phòng thi.

Ngày đầu tiên, buổi sáng thi văn buổi chiều thi toán. Cùng ngày, thi toán kết thúc, bên ngoài một mảnh phàn nàn cùng tiếng thở dài.

Lâm Vu cùng Thẩm Nghi Đình đi ra. Nguyên bản Thẩm gia là định đem Lâm Vu tiếp về nhà, bất quá Lâm Vu nói quen thuộc trọ ở trường rồi, người Thẩm gia liền không tiếp tục khuyên cô nữa.

Thẩm Nghi Đình hỏi: "Thi thế nào?"

Lâm Vu thoáng bình phục lại tâm tình: "Còn tốt."

Thẩm Nghi Đình vẻ mặt buồn thiu, "Toán thật là khó! Tớ còn mấy câu chưa làm."

Lâm Vu không có thói quen dò đáp án, người khác nói cái gì, cô đều sẽ không đáp lại.

Rất nhiều người đều phàn nàn toán rất khó, đằng sau có mấy bài không hiểu.

Tần Hành một mực ở dưới lầu, đối với hắn loại người đã quen làm toán mà nói, thi đại học cũng thường thôi. Hắn chỉ là muốn nhìn một chút xem Lâm Vu như nào.

"Thế nào?"

"Còn tốt."

Tần Hành đã hiểu, không tiếp tục hỏi nhiều. Hắn nghĩ khó khăn như vậy, đối với Lâm Vu cũng không tính là vấn đề lớn.

Thẩm Nghi Đình một mực không nói gì.

Đi một đoạn đường, Lâm Vu muốn về ký túc xá, Tần Hành bọn họ cũng muốn về nhà.

Lâm Vu cùng bọn họ tạm biệt.

Tần Hành nhướng nhướng mày, nhìn cô, "Lâm Vu, cố lên."

Lâm Vu cười một tiếng, "Cậu cũng thế." Trong lòng cô có một mảnh trong xanh phẳng lặng, "Tần Hành, tớ sẽ thi đại học B."

Cô quay người, tự nhiên nhìn thấy Tần Hành nhếch miệng lên dáng vẻ tươi cười.

Thẩm Nghi Đình trở lại nhà mình, ông bà Thẩm đều tới.

Bà Thẩm cũng khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi, "Đình Đình, mẹ nghe nói năm nay toán rất khó, đây là chuyện tốt, đối với mọi người cũng khó khăn, liền có chênh lệch."

Thẩm Nghi Đình nhắm mắt lại, "Mẹ, đầu con đau."

Ông bà Thẩm một mặt khẩn trương."Thế nào? Bị cảm nắng sao?"

Thẩm Nghi Đình nhếch miệng không nói chuyện.

Bả Thẩm nói ra: "Tốt, về nhà trước đi."

Xe chậm rãi mở ra, Thẩm Nghi Đình đầu càng ngày càng đau nhức. "Mẹ, con không muốn thi nữa."

Bà Thẩm ôm cô, nhẹ nhàng vuốt sống lưng cô, "Đình Đình, đã đến lúc này, nếu con từ bỏ thì công sức ba năm đều uổng phí."

"Vì cái gì con đã cố gắng như vậy, vẫn chưa được? Lâm Vu bọn họ thì dễ dàng đạt điểm cao."

"Con không thể cùng với Lâm Vu so sánh." Bà Thẩm thở dài, "Mẹ con bé hiện tại đang nằm viện, sau đó phải phẫu thuật tim, sống chết chưa rõ, con cho rằng Lâm Vu liền nhẹ nhõm sao?"

Thẩm Nghi Đình trầm mặc.

Vào lúc ban đêm, Lâm Sam gọi cho Lâm Vu, hai mẹ con nói hơn mười phút mới cúp điện thoại.

Lâm Vu cũng không biết, mẹ mình lại nhập viện rồi.

Lâm Sam khẽ thở dài một hơi, bác sĩ nói bà cần làm giải phẫu, điều kiện ở huyện có hạn, đề nghị bà đi đến bệnh viện lớn ở Tấn Thành.

"A Vu thông minh như vậy cố gắng như vậy, khẳng định không có vấn đề." Bà an ủi mẹ Lâm.

Lâm Sam che ngực, "Con chính là có chút lo lắng, luôn luôn có chút không tập trung."

"Chớ suy nghĩ lung tung, còn có hai ngày nữa là kết thúc thi. Con cứ giữ gìn thân thể mà chờ làm giải phẫu đi." Bà thở dài một tiếng, lần này lại làm phiền Thẩm gia rồi.

Lâm Sam sắc mặt trắng bệch, chăm chú nắm chặt tay. "Mẹ, con thật sự phải xin lỗi A Vu."

"Ngốc quá! Con là tinh thần là trụ cột của con bé, chỉ cần con khỏe, A Vu mới có động lực."
« Chương TrướcChương Tiếp »