Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chào Anh, Bác Sĩ Cố

chương 20: Phương Mai

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khuôn mặt tràn đầy sức sống của cô gái nhìn chằm chằm hắn, bởi vì lời nói của Giao Ninh, trong tim hắn mềm đến rỗi tinh rối mù.

Xung quanh còn nhiều học sinh cùng phụ huynh, hắn muốn hôn cô cũng hôn không được.

Cố Nhẫn nhẫn nhịn áp xuống muốn hôn lên đôi môi hồng thuận của Giao Ninh.

Hắn dơ tay vuốt ve mái tóc trên đỉnh đầu của cô gái, nghiền ngẫm mang theo ý cười trong lời nói: "Em muốn làm phú bà bây giờ cũng được, anh đưa hết tiền cho em, được không?"

Giao Ninh lắc đầu, cô trịnh trọng nhìn hắn, nghiêm túc nói, "Không được! Em muốn kiếm tiền từ năng lực của em! Con gái phải độc lập về tài chính, anh hiểu không?’’

Dáng vẻ nghiêm túc của cô gái khiến hắn càng nhìn càng yêu.

Xung quanh, học sinh cùng phụ huynh đã rời đi hết. Bây giờ chỉ còn hắn cùng cô đứng nơi này.

Cổ Nhẫn cúi đầu xuống, đôi môi mỏng tiếp xúc cùng đôi môi mềm mại.

Nụ hôn chỉ như chuồn chuồn lướt nước.

Giao Ninh đỏ mặt, bàn tay nhỏ bé đập nhẹ ở cơ ngực săn chắc.

May mắn xung quanh không có ai, nếu không cô ngại ngùng chết thôi.

"Đang ở ngoài đường đấy! Lỡ như có ai nhìn được thì sao!"

Mưa cũng đã hết, Cố Nhẫn thả cô gái trong ngực mình ra, dơ tay vuốt nhẹ má Giao Ninh, trong mắt hắn là muôn phần cưng chiều dành cho người đứng trước mặt.

“Anh dẫn em đi ăn chuộc lỗi nhé.”

Nơi má nhột nhột, Giao Ninh tránh đi bàn tay Cố Nhẫn, vài giây trước còn tức giận thì bây giờ đã vui vẻ trở lại, sự đơn thuần của thiếu nữ hồn nhiên lại trong sáng.

Cô khoác cánh tay hắn, nở nụ cười thật tươi, “Được, đi thôi."

Cổ Nhẫn thu lại dù rồi cầm trên tay, tay còn lại rảnh rỗi thì nắm chạy tay cô gái.

Trên bầu trời, đám mây đen đã tan dần ra hết, mặt trời dần ló rạng sau cơn mưa phùn, ánh nắng chiếu lên bóng dáng một cao một thấp.

Bong bóng màu hồng xung quanh hai người chưa bao giờ biến mất.

...

Cỗ Nhẫn dẫn Giao Ninh đến một quán ăn quen thuộc, vừa bước vào quán, chủ quán đã lập tức nhận ra hai người.

Ông đứng ở quầy thu ngân, cười cười nhìn đôi tình nhân trước mặt, “Như cũ đúng không?"

Giao Ninh cười trả lời: “Vâng ạ.”

Chủ quán đáp “ừ” một cái rồi quay người đi vào bếp.

Cố Nhẫn kéo tay Giao Ninh đến chỗ hai người thường ngồi.

Vừa đặt mông xuống, tiếng nói có phần quen thuộc vang lên gần đó: “A, Giao Ninh, cậu thi tốt chứ?"

Phương Mai từ bàn gần đó đi đến bàn Giao Ninh.

Côngẩng đầu nhìn Phương Mai, gật đầu. tâm trạng rất tốt trả lời: “Cũng ổn, cậu thì sao?"

Hai người mặc dù cùng kí túc xá lại cùng lớp, nhưng Phương Mai thi tốt nghiệp ở khoa xã hội, còn cô là khoa tự nhiên.

Phương Mai gật đầu, bấy giờ mới chú ý đến người bên cạnh Giao Ninh, ánh mặt trận ngập không vui.

“Giao Ninh, mình ngồi đây ăn với cậu. nhé?"

“Được chứ, cậu ngôi đi.’’

Có Nhãn chú ý ánh mắt Phương Mai nhìn mình không thân thiện, trong lòng bỗng dâng lên một sự đố kị lạ thường

Đồ ăn được đưa ra, Giao Ninh ăn một nửa lại nhận được điện thoại. Cô đứng dậy rồi ghế đi ra ngoài nghe điện thoại.

Phương Mai lúc này đã thu lại nụ cười, cô nàng nhìn Cố Nhẫn, khuôn mặt lạnh băng cùng nụ cười lạnh lùng xuất hiện.

“Cố Nhẫn, anh nên chia tay Giao Ninh.”

Cỗ Nhẫn đã suy đoán được ánh mắt không thân thiện đó xuất phát từ đâu. Hắn dựa lưng sau ghế, đối mặt với Phương Mai, lạnh lùng không nói lời nào như đợi cô nàng nói tiếp.

“Chỉ có tôi mới hợp với cậu ấy.”
« Chương TrướcChương Tiếp »