Chương 4: Quả chanh

Hai nam sinh khác đi ở phía trước, Trác Khởi là người thứ hai đếm ngược đi chậm.

Cậu có cùng ý nghĩ với Trình Tinh Lâm, không muốn về sớm chịu tội.

Nhưng khi cậu đang muốn nói chuyện với Trình Tinh Lâm, lại phát hiện không nhìn thấy bóng dáng.

Vì thế cậu nhìn xung quanh, khi nhìn về phía sau, liền phát hiện một màn này.

Cô gái ngửa đầu, chiều cao khó khăn lắm mới tới vai nam sinh, một tay còn kéo vạt áo cậu ấy.

Mà Lâm Thần của bọn họ đang cúi đầu, nhìn cô gái phát ngốc.

Trác Khởi không khỏi nhìn cô gái thêm vài lần, sau đó nhận ra cô.

Đây không phải là tiểu tiên nữ đàn cello hôm trước sao?

Miệng cậu mở ra!

Thì ra là thật sự có số mệnh sắp đặt!

Trác Khởi quay đầu lại vừa vặn nghe được câu nói kia của cô gái, vì thế cậu cầm sách đi đến trước mặt hai người, ngữ khí hưng phấn: "Tiểu tiên nữ, cậu muốn đến lớp 1 năm 2 à, tớ biết đấy!"

Cô ấy cũng là học sinh Nhất Trung sao, sao trước kia chưa thấy qua nhỉ.

Trình Tinh Lâm cảm giác được lực kéo vạt áo của mình nháy mắt không có, cô gái đã buông tay ra.

Lộ Dĩ Nịnh nhìn về phía nam sinh đối diện.

Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của cô nắm quai đeo cặp sách, hơi dùng sức, sau đó lấy hết can đảm lại lần nữa mở miệng: "Vậy, vậy cậu có thể nói cho tớ không?"

Trời, tiểu tiên nữ này rốt cuộc là từ đâu ra?

Có thể, đương nhiên có thể!

Khi Trác Khởi đang định nói, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.

Cậu hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy Trình Tinh Lâm nhìn cậu với vẻ mặt hung thần ác sát.

Trác Khởi lập tức đọc ra một loạt biểu cảm trên mặt cậu: "Mẹ nó cậu từ đâu ra" "Không biết thứ tự trước sau là cái gì sao" "Người cô ấy vừa mới hỏi rõ ràng là tôi".

Cậu nháy mắt sửa miệng: "Tớ, chúng tớ biết, đặc biệt là vị đại soái bên cạnh cậu, cậu ấy rõ ràng nhất."

Sau đó ánh mắt của cô gái lại về trên người Trình Tinh Lâm.

Trình Tinh Lâm trực tiếp hỏi: "Cậu cũng là học sinh lớp 1?"

Cậu dùng chữ "cũng" rất tài tình. (Câu này mình cũng không hiểu nghĩa là gì)

Đôi mắt to của Lộ Dĩ Nịnh nhìn cậu, gật gật đầu.

Hoá ra cô đυ.ng phải bạn cùng lớp.

Trác Khởi ở một bên nhìn.

Tiểu tiên nữ này, cũng quá ngoan.

Sao Lâm Thần hạ thủ được chứ.

Trình Tinh Lâm bị cô nhìn có chút không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, giả vờ bộ dáng nghiêm trang nói: "Vậy đi theo tôi."

Theo tôi, không phải chúng tôi.

Trác Khởi: "......"

Tôi thậm chí đến một cái "nhóm" đều không xứng có được.



Cửa lớp 1 năm 2, Mạnh Đức đứng ở nơi đó đã lâu.

Học sinh mấy lớp cách vách đã sớm cầm sách giáo khoa trở về, ở trong phòng học nghe giáo viên nói về công việc ngày khai giảng.

Mà ông phái học sinh đi giống như thả những cái chai trôi dạt(*), đến một cái bóng cũng không thấy.

(*) Cuộn một mảnh giấy có chứa thông điệp cho vào chai thủy tinh rồi thả ra biển

Lại một lát sau, Mạnh Đức cuối cùng mới nhìn thấy một vài bóng người xuất hiện ở đầu cầu thang.

Bốn nam sinh đang đi về hướng ông.

Mạnh Đức chắp hai tay sau lưng, chậm rãi mở miệng: "Mấy vị lấy kinh đã trở lại?"

Các nam sinh đều sửng sốt, cũng chưa có nhận ra ý của những lời này.

Người quen nhất với cách nói chuyện của lão Mạnh chính là Trình Tinh Lâm.

Cậu nề nếp trả lời: "Ừm, trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, cuối cùng cũng đem được kinh Phật về."

Ba nam sinh khác cuối cùng cũng phản ứng, ở một bên gật đầu lia lịa.

Công việc vất vả, bên ngoài thì nóng muốn chết.

Mạnh Đức hừ lạnh một tiếng, chỉ vào Lộ Dĩ Nịnh đứng bên cạnh cậu.

"Vậy sao Đường Tăng cậu lại thế này, không phải không gần nữ sắc sao, sao còn mang theo người khác về."

Vừa rồi ông đã kiểm kê qua nhân số lớp 1, toàn bộ người đều đến đông đủ.

Cho nên ông cho rằng Lộ Dĩ Nịnh là học sinh lớp khác.

Lộ Dĩ Nịnh nhìn thấy ông chỉ vào mình, chớp chớp mắt, theo bản năng mà nhìn về phía nam sinh bên cạnh.

Trình Tinh Lâm lộ ra vẻ giễu cợt, đuôi lông mày nhướng lên: "Còn không phải vì cô ấy quá xinh đẹp sao, không nhịn được."

Nam sinh bên cạnh bắt đầu ồn ào.

Mạnh Đức cho bọn họ một ánh mắt như đao, bọn họ mới dừng lại một chút.

Lộ Dĩ Nịnh đứng ở một bên đã đoán được vị bụng tròn trước mắt này chính là chủ nhiệm lớp 1.

Cô chủ động mở miệng chào hỏi: "Xin chào thầy, em là học sinh mới chuyển đến."

Lúc này ký ức của Mạnh Đức bị phân mảnh, trên mặt tràn ngập nghi hoặc: "Học sinh chuyển đến? Em tên là gì?"

"Lộ Dĩ Nịnh."

Giọng nói của cô gái có chút nhỏ, Mạnh Đức không nghe rõ, lại hỏi một câu: "Lộ cái gì?"

"Lộ, Dĩ, Nịnh."

Trả lời ông chính là Trình Tinh Lâm.

Khi nam sinh đọc tên cô, các từ rõ ràng, giọng mũi rõ ràng, câu chữ rõ ràng, mang theo giọng trầm siêu độc đáo.

Sau khi nghe thấy cái tên này, Mạnh Đức cuối cùng cũng nhớ ra.

Này không phải là người mà hiệu trưởng cố ý dặn dò chăm sóc nhiều hơn sao.

"Ồ, em chính là Dĩ Nịnh."

Xưng hô nháy mắt thay đổi.

Mạnh Đức đi tới phía trước vài bước, nhìn về phía cô gái này, vẻ mặt hòa ái dễ gần, tự giới thiệu nói: "Thầy là chủ nhiệm lớp 1, thầy Mạnh."

Cô gái hơi khom người về phía ông, vẻ mặt ngoan ngoãn mà hô một tiếng: "Em chào thầy Mạnh."

"Em lần đầu tiên tới trường học, không cẩn thận lạc đường, cho nên chậm trễ chút thời gian, xin lỗi ạ."

Mạnh Đức xua tay nói không sao.

Chỉ là đến báo danh thôi, muộn một chút cũng không có sao.

Hơn nữa cô là học sinh chuyển trường, có thể hiểu được.

Ánh mắt ông dừng lại trên chiếc váy liền áo màu trắng của cô gái, giọng nói vẫn cố ý nhẹ nhàng chút: "Em còn chưa có đồng phục đúng không, ngày mai chính thức khai giảng phải mặc, không có đồng phục không thể vào cổng trường."

"Như vậy đi, bây giờ em đến phòng thể thao ở toà nhà Định Tĩnh bên kia nhận đồng phục trước."

Sau đó Mạnh Đức nhìn về phía mấy nam sinh còn đứng tại chỗ, sắc mặt thay đổi trong giây lát, giọng nói dương cao: "Các cậu thất thần làm gì, còn không mau dọn sách vào cho tôi!"

Mấy nam sinh giận mà không dám nói gì.

Không công bằng, lão Mạnh Minh rõ ràng là trọng nữ khinh nam!

Trình Tinh Lâm cũng chuẩn bị đi vào theo, nhưng lại nhìn thấy cô gái đứng tại chỗ, ngón tay xanh nhạt mảnh khảnh nắm quai đeo cặp sách, đầu rũ xuống.

Cô vừa rồi nói mình là học sinh chuyển đến, vậy hẳn là còn không biết phòng thể dục ở chỗ nào.

Trình Tinh Lâm trực tiếp đem sách giáo khoa mình cầm trong tay chạy tới cửa phòng học nhét vào trong lòng ngực Trác Khởi.

Trác Khởi đột nhiên cảm giác thái sơn bị đè lên, cả người đều cong xuống phía trước.

Cậu thầm mắng một câu: "Đm".

Đây quả thực là một gánh nặng cậu không thể chịu được trong cuộc đời mà.

Một nam sinh khác vừa đem sách giáo khoa đặt trên bàn hàng 1, tình cờ nhìn thấy cảnh này, vội vàng đi qua hỗ trợ chia sẻ một ít.

Trác Khởi vội vàng nói lời cảm ơn.

Nhìn xem, nhìn xem, đây mới là bạn học, bạn học đoàn kết yêu thương!

Lúc này Trình Tinh Lâm bị gán cho là "không đoàn kết yêu thương" đi tới trước mặt Mạnh Đức rồi chỉ vào Lộ Dĩ Nịnh: "Lão Mạnh, học sinh chuyển trường không quen với nơi này, em đưa cô ấy đến phòng thể dục nhận đồng phục."

Trác Khởi: "......"

Được rồi, chung quy lại thì chân tình nhiều năm của tôi là trao sai người.

Thì ra đoàn kết yêu thương là phải nhìn người.

Mạnh Đức xua tay, nghĩa là đồng ý.

Tên tiểu tử thúi này ông dạy một năm năm 1 còn không biết sao, rõ ràng là muốn khai lưu.

Thôi, dù sao lát nữa cũng là nói một số thứ mà mọi người đều đã nghe quen, cậu ở phòng học cũng không nghe.

Trình Tinh Lâm đi đến phía trước cô gái, lúc đi ngang qua cô liền buông xuống hai chữ: "Đi thôi."

Lộ Dĩ Nịnh chạy chậm vài bước, đuổi kịp cậu.

Giọng nói trẻ con tinh tế: "Cảm ơn cậu."

Cậu ấy thật sự là người tốt.

Không biết mình đã bị phát thẻ người tốt hai lần Trình Tinh Lâm một tay đút vào túi quần, bước xuống cầu thang, ngữ điệu lười nhác: "Không cần khách khí, về sau đều là bạn cùng lớp, giúp đỡ lẫn nhau."

Trình Tinh Lâm sau khi nói xong thì sững người một chút, đầu lưỡi ấn vào răng hàm sau của mình.

Này không giống lời cậu nói ra.

Hai người đi xuống từ cầu thang lầu hai, sóng vai nhau.

Thiếu niên quay đầu lại, đôi mắt đen nhánh thâm thúy lại xinh đẹp, nhìn cô một cái, tự giới thiệu nói: "Đúng rồi, tôi tên Trình Tinh Lâm."

Lộ Dĩ Nịnh thầm nhớ kỹ.

Cô cảm thấy mình cũng nên lễ thượng vãng lai(*) mà đáp lại một câu tự giới thiệu: "Tớ tên Lộ Dĩ Nịnh."

(*) Có qua có lại

Bên tai truyền đến tiếng thiếu niên cười khẽ: "Tôi biết."

Lộ Dĩ Nịnh ngẩng đầu lên nhìn cậu, trong ánh mắt to tròn mang theo chút nghi hoặc.

Trình Tinh Lâm nhắc nhở: "Tôi vừa nãy còn đọc tên của cậu."

Trên mặt cô gái là biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, sau đó có chút xấu hổ mà cúi đầu.

Trình Tinh Lâm không nói nữa.

Học sinh chuyển đến này......có chút ngốc.



Hai người đi vào phòng thể dục.

Có một giáo viên vừa vặn ở đây, là người chuyên môn phụ trách việc đăng ký nhận đồng phục.

Trình Tinh Lâm chủ động mở miệng: "Thầy, cô ấy là học sinh chuyển đến, tới nhận đồng phục."

Giáo viên kia nhìn Lộ Dĩ Nịnh một cái, trực tiếp hỏi: "Muốn mã gì?"

Lộ Dĩ Nịnh trả lời: "160."

Sau đó giáo viên xoay người tìm kiếm trong tủ, đem đồng phục ra.

Ông đưa tới trước mặt cô gái: "Tổng cộng năm bộ, hai bộ hè, hai bộ mùa đông, một bộ đồ thể dục, tổng cộng 500 tệ, tiền mặt WeChat Alipay đều có thể."

Lộ Dĩ Nịnh vươn đôi tay nhận những bộ đồng phục đó: "Em trả WeChat."

Sau đó cô mới nhớ tới điện thoại của mình còn trong cặp sách sau lưng.

Vì thế cô lại đổi tay để cầm, tay khác kéo cặp sách xuống.

Đột nhiên, cô cảm giác đồng phục trong tay mình bị người khác rút ra, khi lấy lại tinh thần nhìn qua thì phát hiện đồng phục đã bị nam sinh bên cạnh cầm.

Trình Tinh Lâm thấy cô một tay kéo khóa thật sự rất vất vả, vì thế giúp một phen.

Cậu nhướng mày nhìn cô, không nói gì.

Lộ Dĩ Nịnh lúc này mới vươn tay kia kéo khoá cặp sách, sau đó từ bên trong lấy ra một cái điện thoại, click mở WeChat, quét mã trả tiền.

Giáo viên nhìn thấy tiền đến nói: "Được rồi."

Trình Tinh Lâm cầm đồng phục của cô đi đến cửa, Lộ Dĩ Nịnh lại lần nữa chạy chậm đuổi kịp cậu, đến cặp sách cũng chưa đeo lên.

Cô cố gắng lấy lại đồng phục của mình từ trong khuỷu tay cậu, lại bị thiếu niên nhanh nhạy tránh thoát.

Trình Tinh Lâm hơi cúi đầu nhìn cô, một cô gái nhỏ con, cặp sách màu tím căng phồng đeo một bên vai, cũng không biết đựng cái gì.

Cho cậu cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi ngã.

Thiếu niên vươn một cái tay khác lấy cặp sách của cô.

Lộ Dĩ Nịnh còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên bả vai nhẹ đi.

Cô nhìn nhất cử nhất động(*) này của cậu, ánh mắt không rõ nguyên do.

(*) (Nghĩa đen) Mỗi một việc làm của mình. (Nghĩa bóng) Thường dùng để nói rằng mỗi việc làm của mình đều tác động đến người khác hoặc việc khác.

Trình Tinh Lâm tìm một cái cớ mà chính cậu cũng không tin ——

"Không phải đã nói giúp đỡ lẫn nhau sao."

Tác giả có lời muốn nói: nhật ký của Trình Tinh Lâm

Hôm nay học được một thành ngữ mới∶ giúp đỡ lẫn nhau.

Trác Khởi∶ tôi nhổ vào.