Chương 17: Quả chanh

Ông ngoại Lộ đang ở trong phòng bếp chuẩn bị làm cơm trưa hôm nay, Cố Dĩ Trăn cũng xách theo đồ ăn đi vào.

Lộ Dĩ Nịnh nói muốn giúp đỡ, nên Trình Tinh Lâm đi theo phía sau cô, vì thế bốn người chen chúc trong phòng bếp cùng một lúc.

Ông ngoại Lộ không thích bị người khác nhìn chằm chằm khi đang nấu ăn, ông nhìn hai thiếu niên đang trừng mắt nhau, bắt đầu đuổi người: "Hai người các con đi ra ngoài hết đi, đừng làm ông thêm phiền."

Sau đó ông lại lập tức đổi thái độ, ấm áp nói với Dĩ Nịnh: "A Nịnh con cũng đi ra ngoài đi nhé, ông ngoại có thể tự xử lý một mình."

Trình Tinh Lâm chủ động xin ra trận, muốn cứu vãn hình tượng vừa rồi của mình: "Ông ngoại con có thể ở lại giúp đỡ được không, ngày thường ở nhà thỉnh thoảng con cũng có nấu cơm giúp ba."

Mặc dù không phải tự nguyện.

Cách ông ngoại Lộ ông nhìn cậu nháy mắt trở nên có chút thay đổi.

Tiểu tử này, thoạt nhìn giống như đại thiếu gia mười ngón không dính nước, cùng một tính tình với Cố Dĩ Trăn, vậy mà lại biết nấu ăn?

"Vậy con có thể ở lại đây."

Ông ngoại Lộ nhìn về phía Lộ Dĩ Nịnh và Cố Dĩ Trăn, ngữ khí ra lệnh: "Hai người các con đi ra ngoài đi."

Hai chị em nấu cơm không được ngoan ngoãn chạy lấy người.



Khoảng 45 phút sau, cơm trưa đã làm xong.

Các món cơm nhà vô cùng đơn giản: Tôm kho, sườn xào chua ngọt, cá kho cà tím, trứng xào khổ qua, ớt xanh cuốn mực, còn có tim luộc bắp cải.

Bước ra từ phòng bếp, ông ngoại Lộ và Trình Tinh Lâm đã có một cuộc trò chuyện với nhau rất vui.

Ấn tượng của ông ngoại Lộ về cậu cũng thay đổi.

Nguyên nhân là tiểu tử này cư nhiên hiểu tranh của ông.

Vừa rồi khi ở phòng bếp, Trình Tinh Lâm ở một bên giúp rửa rau, động tác rất thuần thục.

Cậu vừa rửa vừa hỏi: "Ông ngoại, có phải ngài là Lộ Hồng, Lộ đại sư không?"

Ông ngoại Lộ nghiêng đầu nhìn cậu một cái, ánh mắt dò xét, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Trình Tinh Lâm lộ ra một nụ cười, ngữ khí chân thành: "Con nhìn thấy bức 《 ngày xuân trên cánh đồng 》treo ở phòng khách, là hàng thật."

"Theo con được biết, bức tranh này hình như không phải hàng để bán."

Sắc mặt ông ngoại Lộ vẫn bình tĩnh, xử lý chỉ tôm trên tay: "Tiểu tử con, hiểu tranh?"

Trình Tinh Lâm rất khiêm tốn: "Hiểu một chút thôi ạ."

"Ba con rất thích các tác phẩm của Lộ đại sư, ông ấy có một bản khác của 《 gió mùa thu trên núi 》trong bộ sưu tập, rất quý, nên không ai được phép chạm vào cả."

"Con cũng chỉ tình cờ thấy qua một hai lần mà thôi."

Tình cờ thấy qua một hai lần vẫn có thể biết có phải hàng thật hay không.

Nói chuyện cũng khiêm tốn.

Ông ngoại Lộ là người từng trải, đã gặp được nhiều người trong nửa đời, ông có thể nhìn ra được bản tính của một người từ cách nói chuyện, làm việc.

Tiểu tử này làm ông có chút bất ngờ.

Tuy nói không bao nhiêu, miệng ngọt, nhưng tính cách không giống bề ngoài trương dương(*) của mình, là người khiêm tốn.

(*) Tính thích phô trương, thích khoe khoang, khoe mẽ

Đầu óc thông minh, nói chuyện cũng khéo léo, nhìn có vẻ gia giáo cũng không tồi.

Trình Tinh Lâm sau khi rửa đồ ăn xong thì thái gừng trên thớt, có thể thấy được còn có kỹ thuật xắt rau nhất định, thủ pháp thành thạo.

Ông ngoại Lộ vừa lòng gật đầu, là người biết nấu cơm, đó cũng là một điểm cộng.

Không đúng......điểm cộng cái gì?

Tưởng tượng đến bắp cải của mình có khả năng bị nhổ lên, ý cười trên mặt ông ngoại Lộ lập tức phai nhạt.

Trình Tinh Lâm cảm nhận rõ ràng được sự thay đổi của bầu không khí xung quanh.

Cậu không khỏi buồn bực, phần biểu hiện vừa rồi của mình khá tốt mà, đã xảy ra sai sót ở nào vậy chứ?



Nhưng khi ăn cơm, người khác vẫn là có thể cảm nhận rõ ràng rằng sự hài lòng của ông ngoại Lộ đối với Trình Tinh Lâm đã tăng lên không ít.

Trên cơ bản ông ngoại Lộ hỏi vấn đề gì, cậu cũng đều có thể trả lời.

Một ít lịch sử, địa lý, còn có chính trị quốc gia, tin tức, cậu đều có thể nói ra một vài điều, hơn nữa còn có quan điểm độc đáo của riêng mình.

Mấy điều này không thể thành thạo trong một sớm một chiều, nhất định là đã được tích lũy trong một thời gian dài.

Trình Tinh Lâm vừa trò chuyện với ông ngoại Lộ vừa lột tôm, sau đó cho những con tôm được lột xong vào hai cái chén.

Một chén cho Lộ Dĩ Nịnh, một chén cho bà ngoại Lộ.

Ngũ quan của cậu vốn đã khôi ngô tuấn tú, khi cười rộ lên càng rõ hơn, còn cười tủm tỉm nói: "Mẹ con dạy con rằng, nếu khi ăn tôm mà có phụ nữ thì đàn ông nên lột tôm giúp."

Thật ra nguyên văn của mẹ Trình còn có một câu là: "Người phụ nữ ở đây, là ám chỉ mẹ ruột của con và người có quan hệ đặc biệt đặc biệt đặc biệt tốt với mẹ, hoặc là vợ của con và người có quan hệ đặc biệt đặc biệt đặc biệt tốt với con bé, người khác thì không được."

Ông ngoại Lộ vừa lòng gật gật đầu, thêm điểm.

Ông nhìn thoáng qua Cố Dĩ Trăn chỉ lo ăn: "Học hỏi đi."

Cố Dĩ Trăn vô tội trong sáng: "......"



Cơm nước xong, là thời gian nghỉ trưa, ông ngoại Lộ ông và bà ngoại Lộ đều có thói quen ngủ trưa.

Cố Dĩ Trăn tối hôm qua ngủ không ngon, cũng đi ngủ bù.

Trình Tinh Lâm không đi ngủ, lúc này cậu ấy thật sự rất sung sức, tìm một băng ghế nhỏ ngồi dưới bóng râm mát, chơi với Nguyên Bảo ở đó.

Một người một chó kết duyên vì một cây xúc xích.

Thật là duyên phận thần kỳ.

Lộ Dĩ Nịnh tính đi ra ngoài, vì chị họ An Đình hẹn cô đi chơi.

An Đình lớn hơn cô 3 tuổi, là con gái út của dì cả cô, hiện đang học ở đại học Tân Thành.

Trước đây cả hai đều học ở Tân Thành, tuy khác trường nhưng thường xuyên qua lại với nhau.

Hơn nữa hai người cũng đã lâu không gặp, vẫn luôn liên lạc qua di động.

Biết được Lộ Dĩ Nịnh sẽ đến Tân Thành vào dịp Quốc Khánh năm nay, cô cũng đúng lúc được nghỉ, liền hẹn nhau buổi chiều cùng đi mua sắm.

Sau khi Lộ Dĩ Nịnh thay quần áo xong đi ra, Trình Tinh Lâm đã nhìn thấy một bộ hình ảnh như này ——

Thiếu nữ mặc một chiếc váy đỏ hình chữ A, tôn lên làn da trắng như tuyết.

Mái tóc đen mềm mại được bện thành những bím thật dài, toàn bộ để sang bên vai phải, trên đầu còn mang một chiếc băng đô ngọc trai.

Khuôn mặt thuần khiết ngày thường được điểm trang điểm nhẹ, trắng mịn như ngọc, gương mặt ửng đỏ.

Rút đi non nớt ngây ngô, nhiều thêm vài phần kinh diễm.

Đôi mắt đen trắng phân minh kia, đôi mắt trong veo, thuần khiết trong suốt, tràn đầy ánh sáng.

Giai nhân duyên dáng yêu kiều đứng trước mặt cậu.

Đây là lần đầu tiên Trình Tinh Lâm thấy cô mặc màu đỏ, đẹp đến mức khiến người khác không thể rời mắt.

Cậu đứng dậy, trực tiếp hỏi: "Cậu muốn đi ra ngoài sao?"

Lộ Dĩ Nịnh ừ một tiếng, "Gặp người."

Cậu lại hỏi: "Nam hay nữ?"

Còn mặc đẹp như vậy.

Lộ Dĩ Nịnh không rõ nguyên do nhìn cậu một cái.

Trình Tinh Lâm né tránh ánh mắt, chần chờ một lát rồi nói: "Tớ và cậu cùng nhau đi ra ngoài đi, tớ muốn đi dạo một vòng, để chụp chút ảnh."

Lộ Dĩ Nịnh không nghi ngờ cậu, gật đầu: "Được."

_

Khi An Đình tới nơi hẹn, liếc mắt một cái liền thấy một nam một nữ cách đó không xa.

Thân hình nam sinh cao lớn, mặc một chiếc áo phông trắng vừa vặn, trên cổ treo một cái camera, phía dưới là quần đùi màu đen bình thường.

Giản dị bình thường, có hơi thở của thiếu niên sạch sẽ thoải mái trong sạch, khí chất bất phàm.

Màu tóc đen ngắn xoã trên trán, lộ ra sườn mặt tinh xảo như tác phẩm điêu khắc, mũi cao, góc nghiêng hoàn mỹ.

Cậu cúi đầu nói chuyện với cô gái bên cạnh, mặt mày ôn nhu.

Mà trên mặt em họ nhỏ của cô thế nhưng lại xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt.

An Đình chỉ cảm thấy thật không thể tin nổi.

Lộ Dĩ Nịnh là người phát hiện ra sự tồn tại của cô trước, phất phất tay với cô bên này.

An Đình cũng vẫy tay, bước tới gần bọn họ.

Khi cô đến gần hơn, phát hiện nam sinh này thật sự rất đẹp trai.

Cô chỉ vào Trình Tinh Lâm, trộm hỏi: "Nịnh, đây là bạn trai em sao?"

"Sớm nói, chị cũng gọi bạn trai chị ra đây chơi chung rồi."

An Đình vừa mở miệng đã kinh người.

Hai người đều sửng sốt, nhìn đối phương một cái, rồi sau đó đồng thời quay đầu.

Không nghĩ tới vành tai đều đã phiếm hồng.

An Đình ở một bên quan sát sự thay đổi biểu cảm của hai người, hai câu vừa rồi là cô cố ý nói như vậy.

Làm sao cô có thể không biết em họ nhỏ nhà mình có bạn trai hay chưa.

Lộ Dĩ Nịnh vội vàng phủ nhận: "Không phải, đây là bạn học của em ở Thanh Thành. Cậu ấy đúng lúc tới nơi này chơi, nên trùng hợp gặp gỡ."

An Đình ồ một tiếng thật dài, nở một nụ cười bí ẩn: "Cái từ trùng hợp này tương đương với duyên phận."

Trên thế giới này, đâu ra nhiều sự trùng hợp như vậy chứ.

Vừa rồi cô đã ý đến ánh mắt nam sinh này nhìn em họ nhỏ nhà mình, không lừa người được đâu.

An Đình cười sang sảng, chủ động chào hỏi: "Chào em, chị tên An Đình, chị họ của Nịnh."

Nam sinh khẽ gật đầu, lời ít ý nhiều: "Trình Tinh Lâm."

Sơi dây căng cứng trong lòng vừa rồi sau khi nhìn thấy nữ sinh trước mắt này, cuối cùng đã được nới lỏng.

Còn tưởng rằng cô lại có anh trai trúc mã nào nữa.

Cậu quay đầu nhìn về phía Lộ Dĩ Nịnh, chỉ camera treo trên cổ mình, rất thức thời nói: "Nếu chị họ cậu tới rồi, vậy tớ đi trước đây, các cậu chậm rãi dạo."

Khi cậu xoay người, Lộ Dĩ Nịnh theo bản năng kéo vạt áo cậu lại, nhắc nhở: "Đường ở đây, hơi quanh co, cậu......"

Trình Tinh Lâm khẽ cúi đầu, nhìn bàn tay đang kéo góc áo mình một cái.

Trắng trẻo tinh tế, cân xứng rõ ràng.

Cậu rất thích cử chỉ nhỏ mà bây giờ cô đang làm, không tự chủ được mà lộ ra nụ cười tươi, dạng đầy mặt.

Lúc này ánh mắt thiếu niên như có ánh sáng, quơ quơ di động cầm trong tay: "Nếu tớ lạc đường, cậu tới đón tớ được không?"

Lộ Dĩ Nịnh gật đầu, buông lỏng tay mình ra: "Được."

Điều cô nghĩ trong lòng chính là, dù sao bà ngoại cũng đã dặn dò, phải chiếu cố cậu một chút.

Bộ dáng của cô gái lúc này quá mức ngoan ngoãn đáng yêu, Trình Tinh Lâm nhịn không được vươn tay muốn sờ đầu cô ——

Khi nhìn thấy chiếc băng đô cô mang trên đầu và những bím tóc được tỉ mỉ chuẩn bị, cậu dừng lại rồi đổi thành vỗ nhẹ.

Còn chụp hai ba bức ảnh.

An Đình nhìn hành động thẳng nam này của cậu, bất lực nhếch môi.

Trình Tinh Lâm: "Tớ đi đây."

Cậu vừa nói vừa lui người lại, sau đó xoay người chạy đi.

An Đình chủ động nắm lấy cánh tay của cô: "Chúng ta cũng đi thôi, gần đây ở nơi này có một cửa hàng quần áo mới mở, chúng ta đi xem một chút."

Lộ Dĩ Nịnh: "Được."



Lộ Dĩ Nịnh và An Đình dạo chơi một buổi chiều, thẳng đến chạng vạng, hai người mới lưu luyến không rời mà tách ra.

Các cô đi bộ đến dưới một cây cầu nhỏ, bên cạnh là hồ nước trong vắt, còn có những hàng liễu rũ.

An Đình nhéo nhéo khuôn mặt vừa trắng vừa mềm của em họ nhỏ nhà mình, trêu chọc nói: "Nịnh, nếu gặp được người mình thích thì hãy yêu đi."

"Em sẽ phát hiện ra tình yêu còn ngọt hơn cả kẹo."

Lộ Dĩ Nịnh đang muốn mở miệng nói chuyện, An Đình đã duỗi tay che lỗ tai mình lại, chơi xấu nói: "Chị không nghe chị không nghe, chắc chắn là em lại muốn phản bác lời chị nói."

Ánh mắt cô gái mang theo vài phần vô tội.

An Đình trực tiếp duỗi tay ôm cô: "Được rồi, chị thật sự phải đi rồi, chúng ta hẹn nhau sau nha."

"Chị đến Thanh Thành tìm em, hoặc là em tới Tân Thành tìm ta, đều được hết."

Lộ Dĩ Nịnh nói được, sau đó phất tay chào tạm biệt với cô.

Sau khi An Đình rời đi, di động Lộ Dĩ Nịnh cầm trong tay truyền đến nhạc chuông tin nhắn WeChat, cô click mở màn hình ——

Là Trình Tinh Lâm gửi tin nhắn.

【 quay đầu lại. 】

Cô theo bản năng mà quay đầu lại, chỉ nghe thấy tách một tiếng, sau đó một khuôn mặt điển trai của nam sinh xuất hiện dưới camera.

Trình Tinh Lâm nhìn tấm ảnh vừa chụp trong camera, cô gái vừa quay đầu nhìn lại, đôi mắt trong sáng thuần khiết, không rành thế sự.

Khoác trên mình chiếc váy đỏ kiểu cổ điển, giữa trán có một sợi tóc bay, làm nổi bật bối cảnh cầu đá trắng, hai bên bờ sông xanh biếc nhẹ nhộn nhạo trong gió với làn nước hồ.

Quả thật rất hoàn mỹ.

Thiếu niên bước nhanh đến trước mặt cô, xoay người, sau đó chắp tay đặt sau lưng, đi lùi lại đến bên cạnh cô.

Còn ngân nga hát:

"Anh đã đến

Thành phố của em

Đi trên con đường em từng đi

Tưởng tượng đến

Những ngày không có anh

Em đã cô đơn như thế nào

Giữ lấy em

Đưa những bức ảnh

Một khu phố quen thuộc......"

Giọng nói trầm thấp chỉ có ở nam sinh rất thích hợp hát bài này, khàn khàn.

Nghe vậy, Lộ Dĩ Nịnh ngẩn ra.

Một câu vừa rồi của An Đình bỗng vang vọng trong tâm trí cô ——

"Tình yêu còn ngọt hơn cả kẹo."

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật ký của Trình Tinh Lâm

Hôm nay sờ ( gạch bỏ) vỗ đầu vợ, còn hát cho cô ấy nghe, oh yeah!

Di chuyển ngón tay của các bạn, để lại lời bình luận ~

Khu bình luận của tôi lạnh quá ô ô ô

(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ