Chương 49

"Tao đã nghe hết những thứ cần nghe rồi."

"Giờ tao có nói gì mày cũng không tin đúng không?" Gia Khánh bình tĩnh lại, nó nhìn chăm chú vào tôi, trong đôi mắt sâu thẳm xinh đẹp kia có một thứ cảm xúc gì đó mà tôi không tài nào hiểu được.

"Nguyễn Hoàng Gia Khánh." Tôi gọi tên nó, nước mắt mỗi lúc chảy ra một nhiều "Bây giờ tao không muốn nhìn thấy mày nữa. Mày có thể để tao một mình được không?"

Bàn tay đang giữ chặt vai tôi từ từ buông lỏng, Khánh đứng lùi lại một bước, môi nó hơi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng nó chỉ cúi đầu, nói ra ba chữ:

"Tao xin lỗi."

Tôi không biết Khánh đã đi hẳn chưa, bởi giờ đây toàn bộ thế giới của tôi đều bị nhuộm bởi màu nước mắt, hai mắt tôi đau nhức, cay xè, tuyến lệ cứ như cái vòi nước bị hỏng van, không làm cách nào dừng lại được...

Bất chợt, một giọng nam trầm vang lên phía sau lưng tôi:

"Thằng Khánh đi rồi, mày dừng khóc được rồi đấy. Diễn sâu vãi ***."

Tôi khó khăn lấy ống tay áo lau mắt, tay kia vươn về phía người mới đến, gần như reo lên:

"Cứu tao!! Tao lỡ tay bôi nhiều dầu gió quá, cay mắt vl, mở mắt không được." Lúc nãy vội quá, tôi cứ thế bôi bôi trét trét lên mắt, ai mà ngờ càng lúc lại càng cay, cay muốn mù mắt luôn chứ chẳng đùa.

Người kia khựng lại vài giây, ngay sau đó nó phá ra cười ngặt nghẽo, cười chán chê rồi nó mới tiến tới đỡ tôi, giọng nói nghe cực kỳ gợi đòn:

"Chanh ơi là Chanh, mày sống chỉ để tấu hài thôi đúng không? Ngu đéo chịu được."

Tôi sốt ruột giậm chân xuống đất, gần như gào lên:

"Nguyễn Công Trường! Mang tao ra vòi nước nhanh lên! Cay mắt quá!!!"

Nó cười thêm một lúc nữa, đợi đến khi tôi sắp phát điên mới tốt bụng xách tôi tới chỗ vòi nước gần nhà vệ sinh.

Tôi rửa mặt một lúc lâu, thế nhưng cảm giác cay xè, bỏng rát khó chịu dường như vẫn không vơi đi chút nào. Mắt tôi sưng híp lại, tròng mắt đỏ bừng, chi chít tơ máu, trông thê thảm chẳng khác nào một con ngu vừa mới thất tình. Điều may mắn là bây giờ tôi đã có thể mở mắt để nhìn rõ khuôn mặt đáng ghét của Nguyễn Công Trường.

Nó đứng dựa vào tường, nhếch miệng nhìn tôi, buông lời nhận xét:

"Mày cao tay vãi cả ***, lần đầu tiên tao thấy thằng Khánh trông hoảng như thế đấy."

Tôi cúi đầu lục tìm giấy ăn trong túi, thản nhiên trả lời nó:

"Chơi được chịu được, đã xác định đυ.ng vào tao thì nó phải gánh được hậu quả. Đâu ra cái thói đi cá cược trêu đùa tình cảm người khác, hãm vãi ***."