Chương 30

"Quê vãi ***." Đặng Quang Long cười nhạt, vừa cúi đầu bấm điện thoại vừa thong thả đi về bàn.

Quân Trần nguýt tôi một cái dài, nó không thèm nói gì mà bước thẳng ra khỏi lớp, trông còn rõ khó ở.

Tôi đần mặt nhìn chúng nó. Mấy thằng này bị cái đ** gì vậy?

Người không hiểu chuyện gì đang xảy ra còn có Ngô Quỳnh Ngân ngồi bên cạnh tôi. Con bé tỏ ra hoang mang cực kỳ:

"Tao bỏ lỡ mất cái gì rồi à? Sao tao lại thành người yêu của mày?"

Tôi nhún vai nhìn lại Ngân, sau đó cho tay vào ngăn bàn lấy ra 2 cái bánh Karo nhét cho con bé, đuổi nó về chỗ.

"Tao cũng có biết gì đâu, mày hết nhiệm vụ rồi, đi đi."

"Ô kê." Con Ngân cầm lấy bánh, hớn hở đi về chỗ.

"Mấy đứa con gái bọn mày lạ vãi ***." Thằng Lâm nhăn mặt nhìn theo hướng Ngân rời đi, liếc xéo tôi.

À, còn thằng này nữa.

Tôi nghiến răng nghiến lợi đập thật mạnh vào tay nó, gắt:

"Mày mới lạ ấy! Tự dưng gào ầm lên! Điên à?"

Thằng Lâm mở to mắt vô tội nhìn tôi, để yên cho tôi đánh.

"Tự mày bảo đấy là bồ mày mà?"

Tôi thở hắt ra, lườm nó:

"Mày không biết ở trong Nam "bồ" là "bạn" à? Học thêm ngôn ngữ các vùng miền đi."

Thằng Lâm đơ mất mấy giây, nó nhún vai:

"Mày nói thế thì bố mày chịu."

"Tao nói sai à?"

"Tao có bảo mày sai đâu?"

"..." Rõ ràng cãi nhau thắng nhưng mà vẫn thấy cáu là thế nào?

***

Giờ ra chơi, tôi phải ngồi trong lớp viết sổ đầu bài. Hồi lớp 10 tôi vốn không được phân công giữ sổ đầu bài đâu, nhưng lên lớp 11 cái đứa giữ sổ lên làm thủ quỹ, cuối cùng nhiệm vụ quản lý quyển sổ quyền lực này rơi xuống đầu tôi. Nhờ thế mà ngày nào tôi cũng phải lượn mấy vòng lên văn phòng Đoàn, đi sớm về muộn, dầm mưa dãi nắng, suốt ngày lẽo đẽo chạy đi tìm thầy cô xin chữ ký.

"RẦM!!!"

Bút trong tay tôi bị chệch đi vài li vì tiếng động kinh khủng gì đó vừa phát ra ở khu vực gần bàn giáo viên. Tôi đứng dậy, nhíu mày nhìn về phía phát ra âm thanh. Tất cả những đứa còn ở trong lớp cũng đều đứng hết dậy, mấy thằng con trai phản ứng lại gần như ngay lập tức, chúng nó vội lao đến cản lại... ai đang đánh nhau kia?

Ôi bạn Lâm của tôi đang đánh nhau với bạn Việt kìa?

Tôi há hốc mồm nhìn hai thằng đang vật lộn, trong lòng âm thầm cảm thán. Ngày này cuối cùng cũng đến...

Khu vực trên bục giảng nhốn nháo một lúc lâu, tôi không chen lên đấy để hóng hớt được nên đành ngồi đợi tí nữa mấy đứa bàn trên về chỗ thì hỏi thăm tình hình vậy. Mặc dù tôi thấy Phan Quang Lâm đáng bị đánh, nhưng bởi vì nó là bạn cùng bàn của tôi, nên mong là nó không bị đánh quá đau.