Chương 259

Bàn bạc cả tuần trời không có kết quả, tiết sinh hoạt cuối tuần, Việt lên bảng viết ra một cái tên, nói với giọng điệu không cho ai thương lượng:

"Lớp mình sẽ nhảy bài "Tập thể dục buổi sáng" nhé, vừa đỡ phải tốn tiền thuê giáo viên vừa không cần tốn chất xám biên đạo, lại còn dễ tập."

Mấy thằng con trai ngồi dưới nói leo:

"Bài mà "Cô dạy em bài thể dục buổi sáng..." tập hồi mẫu giáo á?"

"Cái gì mà: "Tay đưa cao lên trời, hai tay dang ngang bờ vai..." rồi gì nữa ấy..." Thằng Huy đứng ra giữa lớp vừa hát vừa nhảy minh họa, "Tay làm sao nữa?"

"Tay song song trước mặt!"

"Rồi sao nữa?"

"Đứa nào bật lên tao nhảy thử!"

Mặc dù mấy đứa con gái lớp tôi chê ra mặt nhưng bọn con trai thì hào hứng lắm. Tôi tưởng lớp trưởng nói đùa, nhưng cuối cùng vì không ai đưa ra được ý tưởng nào khả thi hơn, thế là lớp tôi thật sự chốt nhảy bài "Tập thể dục buổi sáng" trước sự hưởng ứng nhiệt tình của đám con trai và sự phản đối yếu ớt của con gái.

Lúc đầu, mỗi khi phải tập nhảy ở sân trường, tôi thấy quê lắm. Sau đó, tôi nhận ra tập thể dục kiểu này rất vui, chẳng đứa nào cãi cọ vì động tác hay trang phục như đợt thi vòng loại, quan trọng là có mấy chục con người cũng bị quê chung với tôi.

Tất nhiên cuối cùng lớp tôi chẳng thể có giải bằng bài tập thể dục của các cháu mẫu giáo và Minh Việt còn bị thầy Nam mắng cho một trận vì tội làm ăn thiếu trách nhiệm, nhưng sau đó thầy vẫn gọi cả lớp đến nhà thầy ăn lẩu để chúc mừng đã hoàn thành cuộc thi.

Nói chung là trừ những lúc nói xấu nhau, đấm nhau, chia bè chia phái thì lớp tôi khá là đoàn kết, hòa thuận và yêu thương nhau. Những tháng cuối cùng của năm lớp 11 trôi qua một cách bình yên và nhạt nhẽo, việc học tập và các mối quan hệ của tôi dần đi vào quỹ đạo.

Thi thoảng tôi và Khánh có cãi nhau vì bất đồng quan điểm, nhưng chúng tôi luôn cố gắng tìm cách để hiểu và dung hòa sự khác biệt giữa hai đứa. Tôi thấy vui vì Khánh chịu mở lòng và thể hiện ra những khía cạnh khác với tôi, đồng thời tôi cũng hơi sốc và cảm thấy khó khăn một chút vì mọi thứ không như tôi tưởng. Hóa ra để duy trì một mối quan hệ lâu dài không chỉ cần tình yêu mà còn cần rất nhiều kiên nhẫn và trách nhiệm.

Không những vậy, tôi còn bị áp lực vì không thể chia đều sự quan tâm cho cả người yêu và gia đình, bạn bè, tất cả mọi thứ cứ rối hết cả lên. Ở khoản này thì Khánh giỏi hơn tôi nhiều lắm, có lẽ do đã có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, Khánh biết rõ nó cần làm gì để đem lại cho tôi cảm giác được ưu tiên trong khi vẫn có thể cân bằng các mối quan hệ xung quanh. Khánh hay trách móc thi thoảng tôi vô tâm quá, còn tôi thì lại ngượng ngùng trong việc bày tỏ tình cảm, cho nên tôi chưa thể tỏ ra nồng nhiệt như cách Khánh muốn và luôn bị nó hiểu lầm là tôi chưa đủ yêu.