Chương 257

"Sáng nay tao thấy Như vẫn ghét Long ra mặt..."

Khánh còn chưa dứt lời thì đột nhiên Như vung tay đập một phát vào đầu Long, tôi cách xa gần chục mét còn nghe thấy "bốp" một cái rõ to. Con bé chửi Long như con:

"Tự dưng mày chọc vào ổ chuột làm gì hả? Mày ngu vừa thôi chứ, bao nhiêu người ở đây cùng dọn cỏ sao có mỗi mình mày chọc phải mấy con chuột thế? Mày cố ý hãm hại tao đúng không? Đừng có đυ.ng vào người tao!! Bỏ tao xuống!!!"

Long điềm nhiên bế Như đi về phía phòng y tế, mặc cho con bé vừa đấm vừa đá, mặt nó vẫn tươi như hoa. Long hạ thấp tông giọng dỗ dành Như, ở khoảng cách xa thế này, tôi không thể nghe thấy hai đứa nói gì với nhau, nhưng tôi ấn tượng mãi ánh mắt của Long lúc nó chăm chú nhìn Như, giống như trên tay Long là cả thế giới của nó vậy.

Người bên cạnh vươn tay ôm lấy eo tôi, cúi đầu hôn lên má tôi. Tôi ôm lại Khánh, cảm thán:

"Hai đứa chúng nó cứ như mắc nợ nhau từ kiếp trước ấy nhỉ."

Khánh cười khẽ:

"Tao tin vào duyên nhưng không tin vào nợ, do bản thân có biết nắm bắt cơ hội hay không thôi. Chẳng phải ngẫu nhiên mà Long năm lần bảy lượt làm Như bị thương đâu, thằng Long chỉ muốn tìm cách khiến Như không thể gạt bỏ nó ra khỏi cuộc sống, mấy trò của nó hơi đần nhưng có tác dụng rõ ràng, bởi vì Như vẫn còn tình cảm với nó."

Tôi ngẩn người nhìn đôi mắt màu cà phê đẹp như tranh vẽ của Khánh, giật mình nhận ra đúng là thời gian gần đây Như không còn lạnh lùng với Long như trước, dù mỗi lần gặp nhau là Quỳnh Như tỏ vẻ ghét bỏ ra mặt nhưng con bé đã thoải mái khi ở cạnh Long hơn rất nhiều. Đến cuối cùng, khi tuyệt vọng và sợ hãi nhất, Như vẫn theo bản năng chạy về phía Long. Trước khi Như nhận ra, trái tim con bé đã tự quyết định rồi.

Bảo sao lúc nãy trông mặt thằng Long lại hớn hở thế, bởi vì bây giờ nó biết rõ, nó và Quỳnh Như chắc chắn chưa thể kết thúc được.

Hóa ra Đặng Quang Long không phải con báo đần mà là một con báo tâm cơ ư?

Tôi chợt nhớ lại vài ký ức không mấy vui vẻ:

"Sao Khánh biết Long cố ý?"

"Chỉ cần liếc mắt là nhận ra thôi." Khánh vô tư trả lời tôi, "Mấy trò này..."

"Trước đây mày từng dùng rồi?" Tôi hoàn tất câu nói giúp Khánh, híp mắt nhìn nó, "Hãy nói với tao ngày xưa mày ném bóng trúng đầu tao chỉ là một tai nạn đi."

"Ờm..." Khánh đảo mắt, rõ ràng nó đang chột dạ.