Chương 20

Tôi đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Trần Minh Tâm.

Thằng Tâm khựng lại, nó sững người nhìn tôi, đột nhiên nó tiến đến ôm chặt tôi, luống cuống nói:

"Tao xin lỗi... tao không có ý gì đâu... mày đừng khóc..."

Tôi khó khăn đẩy nó ra, lấy tay áo lau lung tung vài cái lên mắt, vừa hít hít mũi vừa giật lấy sổ đầu bài trên tay nó.

"Tao không khóc, trưa nay mày không cần chở tao đến quán sửa xe đâu, tao đi nhờ người khác."

"Châu Anh..."

Không đợi nó nói hết câu, tôi vội vàng xoay người chạy về lớp. Nếu còn đứng đây với nó thêm một giây phút nào nữa, tôi sẽ lại khóc mất. Tôi có thể nhận ra được ác ý của nó với tôi khi nó nói ra câu đó, không phải kiểu bạn bè trêu chọc nhau, mà là ác ý thực sự. Tôi cứ tưởng tôi với nó là bạn, nhưng mà hình như tôi đã nhầm rồi...

"Châu Anh? Mày làm sao thế? Mày vừa khóc à?" Thằng Lâm cúi đầu dí sát mặt vào mặt tôi, tỏ ra ngạc nhiên hết sức. Mấy đứa bàn trên nghe thế cũng tò mò quay xuống nhìn tôi, ánh mắt của chúng nó khiến tôi bất giác cảm thấy khó chịu.

Tôi cố nở một nụ cười tự nhiên nhất, bình thản nói:

"Khóc gì mà khóc, tao vừa ăn phải tiêu bắc nên nước mắt bị chảy ra thôi."

"Thật không đấy?" Thằng Lâm nghi hoặc ngắm nghía khuôn mặt tôi. Tôi đoán bây giờ chắc hai mắt tôi trông kinh khủng lắm.

"Chứ mày nghĩ sao?" Tôi giả vờ cúi đầu lấy sách vở, hỏi lại nó.

Thằng Lâm nhún vai, thôi không nhìn chằm chằm vào mặt tôi nữa.

"Tao cứ tưởng có ai bắt nạt mày."

"Ai mà bắt nạt được tao..." Tôi rầu rĩ nằm sấp xuống mặt bàn, lẩm bẩm.

.

.

Giờ ra chơi, Trần Minh Tâm đi thẳng xuống chỗ tôi. Tôi không muốn đυ.ng mặt nó, cho nên đứng dậy vòng qua lối đi bên chỗ Lâm và Khánh để ra ngoài.

"Châu Anh!"

Tôi nghe loáng thoáng tiếng nó gọi tôi, nhưng tôi không để tâm mà bước thẳng đến chỗ Ngân.

"Sao đấy?" Con Ngân ngồi lùi vào trong một chút, nó vừa cúi đầu nghịch điện thoại vừa hỏi tôi.

"Tao vừa cãi nhau với Trần Minh Tâm." Tôi uể oải ngồi xuống cạnh nó. Cũng không hẳn là cãi nhau, tôi còn chưa kịp mắng lại thằng Tâm câu nào thì nước mắt đã chảy ra rồi. Khi mà mâu thuẫn xảy ra, người khóc trước chính là kẻ thua cuộc.

Có lẽ do giọng tôi nghe quá mức sầu thảm, con Ngân buộc lòng phải dứt ra khỏi màn hình điện thoại, nâng mắt nhìn tôi.

"Nó làm gì mày?"

Tôi thích cách hỏi của nó. Ngân biết rõ tôi sẽ không bao giờ chủ động gây sự với người khác, và nó hoàn toàn tin tưởng vào con người của tôi, nên dù có chuyện gì xảy ra, nó luôn đứng về phía tôi.