Chương 18

Khánh nhướn mày nhìn thông báo mới trên mess, nó khẽ cười bấm vài cái lên màn hình.

[Mày rep muộn quá]

[Tao thiếu bài về nhà rồi còn đâu =((]

Tôi bật cười, đột nhiên muốn trêu nó.

[Thế thì tao đành phải ghi tên mày vào sổ đầu bài thôi chứ biết làm sao =))]

[Ơ đừng...]

Khánh nâng mắt nhìn tôi, nó vốn dĩ đã siêu đẹp trai, khi nhìn tôi chăm chú bằng ánh mắt cún con như vậy, độ sát thương X10. Đúng là trai đẹp không đáng sợ, trai đẹp mà biết rõ mình đẹp mới đáng sợ.

Tâm bên cạnh tôi thở dài một tiếng, nó dùng cái giọng rất lạ hỏi tôi:

"Mày có định lấy sổ đầu bài không?"

"Ôi tao quên mất!" Tôi tròn mắt nhìn thằng Tâm.

Nó nhíu mày kéo tay tôi, mất kiên nhẫn nói:

"Nhanh lên, sắp vào lớp rồi."

Tôi để yên cho Tâm kéo về phía văn phòng Đoàn, quay đầu lại nhìn Gia Khánh, tốt bụng nhắc nó:

"Lâm đang chép bài của tao đấy, nếu mày cần thì cứ chép chung với nó nhé!"

Khánh mỉm cười gật đầu, vẫy tay với tôi.

.

.

Trên đường về lớp.

"Lê Vũ Ngọc Châu Anh."

Đột nhiên Trần Minh Tâm gọi cả họ lẫn tên của tôi.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn nó.

"Gì?"

"Mày có để ý ánh mắt thằng Khánh nhìn mày không?"

"Nó nhìn tao làm sao?"

"Thằng Khánh nhìn mày giống như kiểu..." Tâm nhíu mày, cố gắng tìm từ ngữ thích hợp để mô tả chính xác "Như kiểu thợ săn nhìn con mồi ấy."

Tôi im lặng nhìn nó 2 giây, sau đó phá ra cười.

"Tao nghiêm túc đấy." Thằng Tâm không vui đánh mạnh vào vai tôi.

"Đau! Cái thằng này!" Tôi đánh lại nó "Nhưng mà nghe buồn cười vãi. Tao không nghĩ nó coi tao thành con mồi đâu."

Thằng Tâm lắc đầu ngao ngán nhìn tôi, trông nó y hệt mẹ tôi mỗi khi thấy tôi làm đổ vỡ cái gì trong nhà ấy.

"Đã ngu lại còn cứng đầu, tao cứu không nổi mày đâu."

Tôi biết điều chạy đến ôm tay nó, cười cười làm nũng.

"Kệ thằng Khánh đi mày, tao không thích lúc nào cũng phải tốn công suy đoán xem nó có ý gì. Đợi một thời gian là nó hết hứng thú với tao thôi."

Tần suất cái tên Gia Khánh xuất hiện trong cuộc sống của tôi mấy hôm nay quá nhiều, tôi cần phải tái thiết lập mọi thứ về với trật tự vốn có. Tôi không thích cảm giác có ai đó chi phối cuộc sống của mình, cũng không thích cảm giác cuộc sống của mình xoay quanh ai đó.

"Nhưng mà thực ra tao thấy Gia Khánh cũng được." Thằng Tâm lẩm bẩm.

Tôi nhướn mày nhìn nó.

"Tao tưởng mày bảo nó không đơn giản?"

Thằng Tâm nhìn tôi như nhìn một đứa thiểu năng.