Chương 39

Khoảng 10 phút sau Trình Tinh Lâm mới cúp điện thoại.

Anh nghiêng đầu qua, phát hiện cô gái đang nhắm mắt ngồi trên sô pha, có vẻ như là đã ngủ rồi.

Trình Tinh Lâm đi qua.

Cô hơi nghiêng người, ôm một cái gối trong tay, tựa đầu vào lưng ghế sô pha, chầm chậm trượt xuống ghế.

Ngay lúc thân thể cô sắp gập lại thành 90 độ thì Trình Tinh Lâm vươn tay đỡ sau gáy cô.

Bàn tay to rộng của anh dính lên mái tóc đen dài mượt của cô, và cả khuôn mặt mượt mà.

Trình Tinh Lâm cúi đầu, rũ mắt nhìn cô.

Cuối cùng anh cũng chịu thua cong lưng, một tay trượt qua vòng eo mảnh khảnh của cô, một tay vòng qua đầu gối cô, ôm cô theo kiểu công chúa.

Sau đó bế cô vào phòng ngủ.

Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.

Cơ thể cô gái tự động cong lên sau khi chạm vào chăn đệm mềm mại, hai chân co lại.

Đây là tư thế ngủ khi người ta thiếu cảm giác an toàn.

Trình Tinh Lâm duỗi tay đắp chăn cho cô, kéo lên đến cổ.

Sau đó lại mở điều hoà, bấm độ ấm thích hợp.

Anh cúi đầu nhìn cô, sau đó nửa ngồi xuống, khuỵa xuống một chân, đưa tay vén tóc ra sau tai cho cô.

Một đôi mắt mực loang lổ phi thường sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, cô đang ngủ an lành, gần anh trong gang tấc, một cách chân thật.

Hoàn toàn khác so với những gì anh được nhìn qua màn hình.

Sau đó tay anh dừng ở trước mặt cô, lòng bàn tay nhẹ vuốt vẻ trên da thịt mẫn cảm.

Một tấc lại một tấc.

Trình Tinh Lâm thất thần nhìn cô.

Cuối cùng, anh chậm rãi cúi người, cúi đầu trao cho cô một nụ hôn trên trán, rất nhẹ tựa lông hồng.



Đến khi trợ lí Cửu Cửu đến thì Trình Tinh Lâm mới rời đi.

Cửu Cửu vừa gõ cửa thì bên trong đã có người mở.

Cô ấy nhìn người đàn ông xuất hiện ở cửa, lại thêm một lần được tiếp xúc gần với nam thần.

Sau một lúc cô ấy mới hoàn hồn, đang định mở miệng nói chuyện thì người dàn ông đặt ngón trở ở giữa môi, nhẹ giọng nói, “Cô ấy ngủ rồi, nhỏ giọng chút.”

Cửu Cửu nuốt lời muốn nói về, không dám thở mạnh.

Anh trai này nói chuyện dịu dàng quá.

Trình Tinh Lâm nghiêng người đi qua cô ấy, chuẩn bị rời đi.

Anh để lại một câu: “Nhờ cô chăm sóc tốt cho cô ấy.”



Vào ban đêm, Weibo xuất hiện một hotsearch #Người yêu của Ning được tiết lộ#.

Nhấn vào là có thể thấy topic [Thiếu nữ thiên tài đàn Cello Ning về nước, được bạn trai bí mật đến đón ].

ảnh chụp là bức ảnh sáng sớm hôm nay ở sân bay.

Người đàn ông mặc áo sơmi đen, quần tây, trái ngược với nữ sinh mặc váy trắng ở bên cạnh, giống như đồ đôi.

Các bức ảnh được tuồng ra đều là hình ảnh anh nắm tay cô, chỉ có hình ảnh của hai người.

Đều là chụp nhanh và cắt từ video ra toàn bộ các bức ảnh hơi mờ.

Gương mặt của người đàn ông không rõ ràng, nhưng nhờ dáng người và khí chất đó thì chắc chắn là một soái ca khỏi phải bàn.

Các fan xác nhận đó chính là Lộ Dĩ Nịnh chỉ qua hai tấm ảnh chụp.

[ Dễ thấy mà trời, dù ảnh chất lượng thấp nhưng hai người thì chất lượng cao aaaa. ]

[ Tuy là cách một lớp khẩu trang nhưng tôi nhận ra được, đó chính là Ning nhà tôi. ]

[ Vợ ơi em giải thích đi, sao người đó lại nắm tay em vậy. ]

[ Nhìn tỉ lệ dáng người kia kia, cái khí chất kia, người đàn ông này tuyệt đối chính là soái ca. ]

[ Nếu là thật thì chúng ta phải chúc phúc thôi. ]

[ Chỉ có tôi là chú ý đến sự cách biệt chiều cao của hai người à, Ning chỉ cao đế bả vai của soái ca kia thôi. ]

[ Tôi nữa! Nhìn đáng yêu quá!! Gu tôi! ]

2 năm trước Lộ Dĩ Nịnh bắt đầu vào tầm nhìn của đại chúng, nguyên nhân là vì một bộ phim.

Đạo diễn của bộ phim đó là một đạo diễn nổi tiếng trong nước, phim kể về câu chuyện gia đình của một cô bé mắc bệnh ung thư máu.

Mở đầu bằng hai tuyến câu chuyện của chính cô bé và cha mẹ, thể hiện sự cố gắng chống chọi bệnh tật của tầng lớp thấp.

Thời gian Lộ Dĩ Nịnh lên hình rất nagwsn, nhưng nó xuyên suốt mạch chính của cả bộ phim.

Mở đầu, cô xuất hiện trong một cảnh hồi tưởng, và đến cuối phim, mới bộc lộ thân phận thật của cô.

Cô là thần tượng của cô bé nữ chính, đàn Cello là tín ngưỡng của cô bé đó, cũng là người cuối cùng bên cạnh cô bé cho đến phút cuối cuộc đời.

Kết phim, cô bé nằm trên giường bệnh trắng toát, ngắm nhìn thần tượng của mình ở bên cạnh đàn cello.

Âm nhạc du dương truyền khắp trong từng ngóc ngách.

Giây phút cuối cùng khi cô bé nhắm mắt, nhưng tiếng nhạc vẫn còn du dương.

Cuối phim, trên màn hình xuất hiện dòng chữ —

“Dựa trên một câu chuyện có thật.”

Lúc đạo diễn phỏng vấn cũng nói: “Tôi tận mắt chứng kiên câu chuyện này, hôm đó tôi đưa con gái đến bệnh viện bỗng nghe được một khúc nhạc duyên dáng, rồi bị hấp dẫn.”

“Thật ra ý của tôi chỉ muốn người này soạn nhạc cho bộ phim mới của tôi nhưng lại phát hiện ra câu chuyện xưa đó.”

“Nhân vật đàn Cello chính là người thật ở ngoài đời, tái diễn vô cùng hoàn mỹ, lần nào tôi coi lại cũng khóc.”

“Âm nhạc đó có sức lây nhiễm cho con người, nó sẽ khiến cảm xúc của bạn theo cô ấy thăng trầm, có thể khiến bạn thực sự cảm nhận được nỗi buồn và sự yếu đuối, nhưng nó cũng xen lẫn với sự chữa lành.”

“Nền y học nước nhà đã rất phát triển và tiên tiến, nhưng vẫn còn một số căn bệnh khó chữa. Điều tôi muốn gửi gắm là tuy không vượt qua được bệnh tật, nhưng vẫn luôn có những vẻ đẹp và lòng tốt của thế giới này."

“Cũng giống như cô bé bị ung thư máu đó, gia đình không giàu có nhưng bố mẹ không từ bỏ em, họ đã làm việc vất vả để kiếm tiền chữa bệnh và nhận được sự giúp đỡ rộng rãi của mọi người. Trước khi cô bé chết, cuối cùng cũng được nghe thần tượng của mình đàn cho nghe.”

“Cô bé rất hạnh phúc, nên tôi tin rằng cô bé đã hoá thành thiên sứ, để bảo vệ thế giới tốt đẹp này.”



Sau này bộ phim này được nổi, mọi người cũng bắt đầu nhận biết Lộ Dĩ Nịnh.

Lộ Dĩ Nịnh, tên tiếng Anh là Ning, là học trò cưng của Thẩm Liên, nghệ sĩ đàn Cello nổi tiếng trong nước.

5 tuổi học đàn, mười tuổi đàn Cello cấp 10, 14 tuổi được thông báo trúng tuyển vào học viện âm nhạc Julia. Sau này vì chuyện cá nhân nên tạm nghỉ học một năm, 16 tuổi trở lại, có người hướng dẫn là nghệ sĩ đàn Cello nổi tiếng, giáo sư Joel.

Năm thứ ba nhập học, cô đã giành được huy chương vàng cuộc thi âm nhạc quốc tế Tchaikovsky. Màn trình diễn “Cello Concerto in E Minor” của Elgar đã khiến cô trở nên nổi tiếng và được giới trong nghề ca tụng là “Jacklyn – Dupre của phương Đông.”

Hiện tại cô là trưởng dàn Cello của ban nhạc trứ danh new York “AI”, cũng là người chủ tịch nhỏ nhất, năm ấy cô 21 tuổi.

Trong những năm gần đây, cô đã biểu diễn cùng dàn nhạc ở Vienna, Bỉ, Đức và các quốc gia khác, đã thu hút được nhiều sự chú ý của mọi người hơn.

Một nhạc sĩ nổi tiếng từng nhận xét về phần trình diễn của cô:

—“Đầu ngón tay của cô ấy chính là linh hồn, xúc động lòng người.”

Mặt khác, cư dân mạng còn bất ngờ khi biết cô là nhạc sĩ của loạt phim truyền hình và ca khúc chủ đề điện ảnh ăn khách nhất Trung Quốc trong hai năm qua.

Các fan tìm hiểu cô từ vẻ đẹp bề ngoài, rồi ở lại với cô vì tài năng.

Nhưng cô rất ít khi xuất hiện trước công chúng, ngoại trừ những lần lộ diễn trong các buổi diễn, thì rất ít khi xuất hiện.

Hơn nữa là không mở bất kì tài khoản xã hội nào.

Cho nên lần này về trước là không có người nào đoán trước được.

Nếu không phải vì tiếp viên hàng không đăng lên Weio thì mọi người cũng không biết là cô về nước.

Hai năm đầu ở nước ngoài, Lộ Dĩ Nịnh vẫn thường xuyên bị mất ngủ, nhưng hiện tại đã khá hơn nhiều.

Giấc ngủ này của cô được kéo dài, lúc tỉnh dậy thì đã là 4 giờ chiều.

Cô mở to mắt nhìn xung quanh lạ lẫm, mới chậm rãi phát hiện bây giờ mình đang ở đâu.

Lộ Dĩ Nịnh nâng tay sờ giữa trán mình, không biết tại sao cô cảm giác nơi đó có độ ấm.

Cô xoay người xuống giường, sau đó đi ra phòng ngủ.

Sau khi rời khỏi thì thấy Cửu Cửu đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nhỏ, cô ấy co chân lại, phía trên còn để ipad.

Nghe thấy tiếng động, cô ấy ngẩng đầu, “Chị Nịnh tỉnh tồi ạ?”

“Sao em không gọi chị dậy?”

Lộ Dĩ Nịnh cảm thấy mình ngủ rất lâu, đến bây giờ còn choáng váng đầu óc.

Cửu Cửu cười hì hì: “Bởi vì anh đẹp trai trong truyện tranh cố ý dặn em không được đánh thức chị.”

Lộ Dĩ Nịnh nghi hoặc: “Ai cơ?”

Cửu Cửu: “Chính là cái người đưa chị đến khách sạn đó, anh đẹp trai trong truyện tranh!”

Lúc này Lộ Dĩ Nịnh mới nhận ra.

Cô quay đầu đi chỗ khác, chuyển đề tài, “Bây giờ chị có hơi đói, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.”

Đúng lúc bây giờ là giờ cơm, hơn nữa lúc ở trên máy bay cô ăn không được nhiều, ngủ no xong thức dậy thì bụng bắt đầu kêu đói.

Vừa mới nói thì chuông cửa vang lên.

Bên ngoài là tiếng của một người đàn ông: “Chào cô, tôi là nhân viên của khách sạn đến đưa cơm ạ.”

Cửu Cửu nhanh chóng chạy đến bên cửa, nhìn nhân viên bên ngoài qua mắt mèo, đúng là có mặc đồng phục của khách sạn.

Nhưng cũng có khi là fans mạo danh, dù sao lúc trước đã gặp kiểu này rồi.

Cô ấy xua tay Lộ Dĩ Nịnh, bảo cô tránh đi.

Lộ Dĩ Nịnh ngoan ngoãn vào phòng.

Lúc này Cửu Cửu mới mở cửa, nhìn nhân viên trước mặt, hỏi: “Tôi không gọi phục vụ đưa cơm mà.”

Nhân viên công tác chỉ vào cái xe đây bên cạnh: “Là cậu chủ Tiểu Trình của chúng tôi gọi, bảo là đưa cho khách phòng 1314, tôi cũng chỉ nghe theo thôi.”

Cậu chủ Tiểu Trình?

Là ai cơ?

Cửu Cửu ngây ngốc.

Cửa phòng của Lộ Dĩ Nịnh chưa đóng lại kín nên nghe thấy nhân viên nói vậy, cô hơi mở cửa, đi ra.

“Cửu Cửu, để anh ta vào đi.”

Tuy Cửu Cửu còn nghi ngờ nhưng vẫn nghe ời Lộ Dĩ Nịnh để nhân viên vào.

Sau khi nhân viên vào xong cũng đẩy cái xe đồ ăn theo, đặt trên bàn mấy hộp cơm.

Khi chuẩn bị rời đi thì bị Lộ Dĩ Nịnh gọi lại, “Giúp tôi cảm ơn cậu ấy với, còn tiền thì trả chung với tiền phòng nhé.”

Nhân viên gật đầu đồng ý, sau đó đi mất.

Lộ Dĩ Nịnh nhìn đồ ăn đầy trên bàn, đều là những món cô thích.

Đương nhiên Cửu Cửu cũng phát hiện ra, “Chị Nịnh, đây đều là món chị thích nè.”

Mắt cô ấy phát sáng: “Cái người cậu chủ Tiểu Trình này là ai nhỉ?”

Lộ Dĩ Nịnh không nói, ngồi trên ghế, bắt đầu lấy đũa ăn cơm.

Cô rất đói bụng, may là đúng lúc có cơm ăn.

Cửu Cửu không đợi cô trả lời thì đã có đáp án trong lòng.

“Chẳng lẽ là anh trai trong truyện tranh kia sao?”

Đúng rồi, bọn họ mới về nước không lâu, chỉ có anh mới biết số phòng khách sạn.

Lộ Dĩ Nịnh nhẹ liếc cô ấy, “Em có ăn đi không?”

Cửu Cửu biết mình đoán đúng rồi nên quyết định xong.

Cô ấy ngồi vào phía đối diện, gật đầu như gà con, “Em ăn.”

Cửu Cửu vui sướиɠ trong lòng.

Quào, cô ấy sắp có ông chủ rồi.

Tác giả có lời muốn nói:



Nhật kí của Trình Tinh Lâm



Hửm? Ông chủ???