Sau khi rời bệnh viện, Lộ Dĩ Nịnh về lại Thanh Thành.
Cô đi một chuyến đến thăm cô Thẩm Liên.
Sau 3 tháng cô lại được gặp cô giáo của mình, tâm trạng bây giờ không còn như trước.
Đầu óc cô bây giờ rất rối, trong lòng cũng thế, cô không biết nên làm gì bây giờ cho phải.
“Cô ơi, hình như em đã làm cô thất vọng nhiều rồi.”
Thẩm Liên biết sớm muộn gì cô cũng sẽ đến tìm mình.
Lúc cô về nước bảo không chơi đàn Cello nữa, cô giáo đã có một dự cảm, cuộc đời của Lộ Dĩ Nịnh không nên dừng bước như thế.
“Dĩ Nịnh, em còn thích đàn Cello không?”
“Không kể đến những nhân tố khác, em còn thích nó không?”
Lộ Dĩ Nịnh cúi đầu không nói.
Nhưng cô giáo Thẩm Liên, người biết rõ tính cách của cô đã đoán ra được đáp án, giúp cô nói ra tiếng lòng mình: “Em vẫn thích, đúng không.”
“Nếu em còn thích thì tại sao không tiếp tục?”
Thẩm Liên cứ hướng dẫn cô, nói ra những lời thấm thía: “Một đời người rất ngắn ngủi, mình thích chuyện gì thì nên tiếp tục thực hiện nó, như vậy mình mới không còn gì tiếc nuối trên đời này nữa.”
Lộ Dĩ Nịnh thả lỏng, cô giống như một đứa trẻ bị lạc đường vậy, bây giờ đang tự tìm đường về nhà.
“Cô ơi, bọn họ nói âm nhạc của em có khả năng chữa lành, nhưng ngay cả chính bản thân em lại không chữa được.”
Thẩm Liên tươi cười xoa đầu cô, “Dĩ Nịnh, chữa khỏi cho bản thân không phải là chuyện có thể làm trong nháy mắt.”
“Giống như những bệnh nhân vậy, không phải cứ uống thuốc một lần là khoẻ lên được.”
“Em muốn chữa khỏi cho chính mình thì cũng cần thời gian cho bản thân.”
Lộ Dĩ Nịnh ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô giáo.
Thẩm Liên mỉm cười nhìn cô, cổ vũ.
*
Ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm, Lộ Dĩ Nịnh vẫn không đi học.
Một tuần cứ thế trôi đi, lại đến thứ hai đầu tuần.
Tiết thứ hai vào buổi sáng là tiết của chủ nhiệm lớp Mạnh Đức.
Ông đi vào lớp học, đứng trên bục giảng, nhìn thoáng qua chỗ ngồi trống rỗng ở bàn thứ hai từ dưới đếm lên bên tổ 4, sau đó mở miệng nói:
“Trước khi vào học thì thầy muốn thông báo cho các em một việc. Bạn học Lộ Dĩ Nịnh sẽ đi sang Mỹ học, sau này nếu có duyên thì chúng ta sẽ được gặp lại bạn.”
Cả lớp nghe thấy vậy thì đều bất ngờ, sau đó đồng thời nhìn về một góc trong phòng học.
Mạnh Đức không định nói thêm nữa, ông cúi đầu lật sách giáo khoa, không để ý ffến động tác của bọn họ, “Được rồi, giờ chúng ta bắt đầu học…”
Ông còn chưa nói xong thì đột nhiên có một tiếng ầm, cả tiếng ghế dựa rơi xuống sàn nhà.
Một bóng người chạy vụt ra ngoài.
Mạnh Đức ở phía sau hô to: “Trình Tinh Lâm em chạy đi đâu đó, bây giờ là giờ học đấy, về ngay cho tôi!”
Mạnh Đức vừa nói xong thì trong nhóm chat “F4” cũng có tin nhắn mới.
[Ning]: Xin lỗi mọi người, vì chuyện cá nhân nên mình sẽ sang Mỹ học. Rất vui được gặp các cậu, cũng cảm ơn các cậu đã mang lại những niềm vui quý giá cho mình, hẹn gặp lại.
Sau đó, số người trong nhóm chat chỉ còn 3.
Trình Tinh Lâm chạy ra khỏi phòng học xong lập tức chạy lên lầu 3, tìm được lớp 11-5 thì liền vọt vào.
Anh xách nam sinh ngồi ở phía cửa sau lên, “Chị cậu bây giờ đang ở đâu?”
Giáo viên trên bục giảng bất ngờ, “Này em gì kia, bây giờ đang trong giờ học, mời em ra ngoài cho…”
Cố Dĩ Trăn không phản ứng, không mở miệng nói chuyện.
Trình Tinh Lâm lặp lại lần nữa, lúc này anh rống lên: “Tôi hỏi chị cậu bây giờ đang ở đâu?”
Cố Dĩ Trăn: “Bây giờ… chắc là ở sân bay.”
“Mấy giờ cất cánh? Sân bay nào?”
Cố Dĩ Trăn nhìn đồng hồ treo trên tường lớp học, bây giờ là 9 giờ sáng, “Chắc khoảng 10 giờ, sân bay Thanh Thành.”
Có được đáp án, Trình Tinh Lâm buông lỏng cậu ra, sau đó chạy nhanh ra ngoài.
Cố Dĩ Trăn đoán được anh sẽ làm gì, trong một giây do dự rồi cậu đuổi theo.
Mặc cho giáo viên ở phía sau có kêu như thế nà thì hai người họ cũng không quay đầu lại.
–
Bây giờ là giờ học nên cổng trường đang bị khoá.
Trình Tinh Lâm không chạy đến cổng trường mà đi cửa sau, rồi trèo tường ra ngoài.
Cố Dĩ Trăn thấy động tác thuần thục của anh thì cũng làm theo.
Sau khi ra khỏi trường học, Trình Tinh Lâm bắt một chiếc taxi, vừa chui vào thì có thêm một người xuất hiện.
Cố Dĩ Trăn đóng cửa xe lại, “Tôi đi nữa.”
Trình Tinh Lâm không quan tâm cậu, nói với tài xế: “Phiền chú chở đến sân bay Thanh Thành.”
Bình thường thì đi từ trường THPT Số 1 Thanh Thành đến sân bay thì khoảng 30 phút.
Nhưng hôm nay đường bị kẹt xe.
Trình Tinh Lâm nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy những chiếc xe không nhúc nhích, anh hỏi: “Tài xế, còn bao nhiêu km nữa là đến sân bay.”
Tài xế nhìn hướng dẫn, “Khoảng 5km.”
Trình Tinh Lâm cầm điện thoại nhìn giờ, bây giờ là 9 giờ rưỡi.
“Cháu xuống xe chỗ này.”
Anh mở WeChat ra trả tiền.
Cố Dĩ Trăn cũng xuống theo.
Trình Tinh Lâm đi lên làn đường đi bộ rồi bắt đầu chạy.
Gió thổi vạt áo thiếu niên phấp phới, tóc đen vung bay, chỉ để lại bóng dáng anh cố phấn đấu quên chính mình.
Cố Dĩ Trăn đuối kịp, chạy theo anh.
–
Sân bay Thanh Thành.
Lộ Dĩ Nịnh cầm vé máy bay chuẩn bị qua cổng an ninh, bên tai lại nghe thấy giọng nói quen thuộc:
“Lộ Dĩ Nịnh!”
“Chị!”
Cho dù trong lòng đang suy đoán nhưng cô xoay người lại , nhìn rõ người đến thì bất ngờ không tin được.
Hai thiếu niên mặc đồ đồng phục đứng cách cô chưa đến 3m, cùng cúi người, tay cống đầu gối thở hì hộc.
Đầu ngẩng lên nhìn cô.
Là Trình Tinh Lâm và Cố Dĩ Trăn.
Hai thiếu niên đứng thẳng dậy, sau đó bước nhanh đến trước mặt cô.
Cố Dĩ Trăn thở phì phò, “Chị!”
Sau khi hai người hoá giải hiểu lầm xong thì lúc nào cậu cũng kêu chị.
Lộ Dĩ Nịnh buông tay cầm hành lý ra, vươn tay giúp cậu sửa lại cà vạt đang rối bời, vừa nói: “Không phải đã nói em là đừng đến tiễn chị sao?”
Hôm qua cô lấy vé máy bay xong đã nói với cậu, bảo cậu chăm chỉ đi học đi, không cần đến sân bay tiễn cô.
Rõ ràng là cậu cũng đã đồng ý rồi.
Cố Dĩ Trăn sợ cô giận nên đổ thừa cho Trình Tinh Lâm bên cạnh, “Là cậu ta đó, cậu ta bắt em tới.”
Trình Tinh Lâm: “…”
Lúc này người nào nói “Tôi đi với” là ai?
Biết vậy thì lúc nãy đã đá cậu xuống xe rồi.
Lộ Dĩ Nịnh nghiêng đầu nhìn anh, “Bây giờ không phải là đang học à? Sao cậu lại đến đây?”
Trình Tinh Lâm nói dối không chớp mắt, “Có việc riêng nên xin nghỉ.”
Lộ Dĩ Nịnh không hề nghi ngờ anh.
Cô lại nhìn về phía Cố Dĩ Trăn, trong mắt đầy sự nghiêm túc, dặn dò cậu: “A Trăn, sau này em nhớ phải chăm chỉ học tập, em đi học sớm một năm rồi nên phải đậu vào trường đại học tốt nhất đấy.”
“Với lại, em đứng đánh nhau nữa.”
Cố Dĩ Trăn ngoan ngoãn gật đầu, “Chị, em nghe chị, cái gì cũng nghe theo chị.”
Lộ Dĩ Nịnh cười với cậu.
Bây giờ Cố Dĩ Trăn rất biết điều chừa lại khoảng thời gian cho hai người, tự cậu đi sang một bên.
Còn lại hai người trầm mặc.
Cuối cùng vấn là Lộ Dĩ Nịnh chủ động mở miệng, “Cảm ơn cậu đã đưa A Trăn đến.”
Trình Tinh Lâm: “…”
Thằng nhóc kia nói bậy mà cô cũng tin.
Trình Tinh Lâm: “Là tôi chủ động muốn tới.”
Sau ngày ở phòng y tế thì hai người đã không gặp nhau 1 tuần rồi.
Lộ Dĩ Nịnh không ngờ là anh sẽ đến.
Trình Tinh Lâm hỏi một câu vô nghĩa: “Cậu muốn sang Mỹ à?”
Cô gật đầu: “Ừm.”
Trình Tinh Lâm lại hỏi: “Đi bao lâu.”
“Mình không biết.”
Cô trả lời không chắc chắn.
Giống như lần đầu gặp nhau, Lộ Dĩ Nịnh đeo hộp đàn Cello, mặc váy đen, đứng trước mặt anh.
Ngón tay cô nắm chặt dây hộp đàn, cố gắng sắp xếp câu từ trong đầu, rồi sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng mắt anh.
“Trình Tinh Lâm. Mấy tháng nay thật sự mình rất vui. Có thể gặp Đan Ý, Trác Khởi, và cả cậu, đều là niềm vui bất ngờ trong cuộc đời mình.”
Cô là kiểu người không giỏi giữ quan hệ với những người khác, đa số đều là gặp gỡ một lần rồi thôi.
Bạn bên cạnh cô rất ít, có thể thổ lộ tình cảm lại càng ít hơn, ngoài trừ hai anh em nhà họ Đường, chị họ An Đình, An Nhã thì có rất ít người có thể đi vào thế giới của cô.
Nhưng ba người này lại gặp được nhau vào một lần trùng hợp, bọn họ quen nhau, hiểu nhau, trở thành một trong số ít bạn bè của cô.
Đối với bọn họ, cô rất biết ơn.
Ba tháng rất ngắn, ngắn đến mức cô không biết phải làm sao để duy trình mối quan hệ này.
Lần này cô đi Mỹ còn không biết khi nào trở về.
…
Thiếu niên cẩn thận dò hỏi: “Vậy nên, trong lòng cậu thì tôi cũng giống như những người khác ư, chỉ là bạn thôi sao?”
Lộ Dĩ Nịnh: “Đúng vậy, mọi người đều là bạn cuẩ mình.”
Bạn.
Nhưng Trình Tinh Lâm không hề muốn làm bạn của cô.
Đôi mắt đen láy của anh nóng rực lên.
Lộ Dĩ Nịnh biết, nhưng bây giờ cô không thể đáp lại anh được.
Cô sắp xếp câu từ, nhẹ giọng nói ra câu nói: “Cậu nhất định sẽ tìm được một người hợp với cậu.”
Cậu nhất định sẽ tim được ánh mặt trời của cậu.
Vì cậu xứng với điều đó.
Sân bay thông báo các hành khách đến New York chuẩn bị lên đường,
Lộ Dĩ Nịnh nhìn anh, ghi tạc trogn lòng dáng vẻ của thiếu niên lúc bây giờ.
Cô để lại một câu cuối cùng: “Bảo trọng.”
Nói xong cô kéo hành lý bên cạnh, chuẩn bị đi.
Khi cô xoay người thì anh duỗi tay nắm tay cô lại.
“Trước khi cậu đi, tôi muốn lấy một thứ đã.”
Lộ Dĩ Nịnh quay đầu lại, chớp mắt, cái gì?
Giây tiếp theo, gáy của cô bị tay anh kéo lại.
Vị chanh xông vào khoang mũi.
Xen lẫn với mùi hương hoa nhài của cô.
Môi của anh ấm áp mềm mại dính lấy cô.
Cố Dĩ Trăn đứng cách đó không xa thấy vậy thì rất tức giận, khi cậu đang muốn xông lên thì anh đã buông cô ra.
Lộ Dĩ Nịnh mở to hai mắt, chưa kịp hoàn hồn thì cảm xúc trên môi đã biến mất.
Giống như lúc nãy chỉ là ảo giác mà thôi.
Một nụ hôn bất ngờ, nhưng cũng rất ngắn.
Anh cố kìm nén cảm xúc vào trong ánh mắt, nhìn cô không rời, trực tiếp hỏi: “Đây là nụ hôn đầu của cậu phải không?”
Đôi mắt nai con của cô mở to, ánh mắt mù mịt, hơi bực nhưng cũng bất lực.
Cô không nói.
Trình Tinh Lâm nhìn biểu cảm cô thì đoán ra được.
Anh đột nhiên nở nụ cười, cười đến mức vô lại, đáng ghét.
“Tôi lấy nụ hôn đầu của cậu rồi.”
“Lộ Dĩ Nịnh, bao giờ cậu trở về thì tôi sẽ trả.”
Lúc anh nói những lời này thì đang cố kiềm nén, hốc mắt đỏ lên.
Sau đó anh ra đi mà không quay đầu lại.
Thiếu niên kiêu ngạo đó, từ đầu đến cuối không hề nói một câu giữ cô lại.
…
Lộ Dĩ Nịnh, tôi không biết tương lai sẽ ra sao.
Nhưng hiện tại thì tôi sẽ không gặp ai hợp hơn cậu nữa.
Bởi vì tôi phát hiện, chỉ cần mỗi lần thấy cậu thì con tim tôi rung động lần đó.
Tựa như nụ hôn lúc nãy.
Tựa như ngày mưa hôm đó hai ta gặp nhau.
Tựa như mỗi một lần tôi gặp cậu.
(Xong phần vườn trường)