Chương 3

Thiếu niên đẩy cửa bước ra, nhóm nha hoàn nhỏ vội vàng chạy đến hỏi thuốc đã đút được hay chưa.

Cậu gật đầu, "ừ" một tiếng.

"Quả nhiên vẫn là Hiệt Kính ca ca lợi hại, muội đút mãi cũng không được, huynh vừa về đã xong việc rồi." Đông Tuyết vỗ tay cười, nói: "Huynh dùng cách nào vậy?"

Biện pháp đút thuốc kia sao có thể nói ra chứ. Thiếu niên không nhịn được đỏ mặt, thuận miệng giải thích qua loa.

Đông Tuyết cũng không nghĩ nhiều, vui vẻ đáp: "Tốt quá, Hầu gia sẽ sớm tỉnh lại thôi. Hiệt Kính ca ca, huynh nhanh đi tắm rửa thay quần áo đi, sau khi tỉnh ngài ấy chắc chắn muốn gặp huynh."

Thiếu niên ngẩn người, lúc bấy giờ cậu mới nhận ra toàn thân đều là đất bụi, thật sự không ra thể thống gì cả. Cậu nói một câu "đa tạ" với cô nhóc rồi vội vàng rời đi.

Đông Tuyết mờ mịt nhìn bóng dáng của cậu, thắc mắc tại sao cậu lại muốn cảm ơn cô, đồng thời cảm thấy kỳ quái trước đôi má ửng hồng kia.

"Chắc lâu rồi huynh ấy không gặp Hầu gia đó, vui quá ấy mà." Hạ Thiền thản nhiên nói.

Phòng ngủ của thiếu niên đã lâu không có người ở nhưng lại không có hạt bụi nào, hai nha hoàn nhỏ cách nửa tháng sẽ vào quét tước một lần, mục đích chính là để cậu vừa về là có thể vào ở ngay.

Tắm rửa xong, cậu thay một thân áo mới, tiếp đó cẩn thận búi lại mái tóc, mím môi đẩy cửa ra ngoài.

Muốn chỉ huy một đội quân tất nhiên không thể thiếu vẻ uy nghiêm, thiếu niên tự nhận đã luyện được ý chí sắt đá vẻ mặt trước sau không đổi vững như Thái Sơn, ấy vậy mà hôm nay chỉ đi ngắn ngủi vài chục bước mà cậu đã bước cùng tay cùng chân vài lần. Khi bước vào phòng, cậu còn vì do dự nên bước chân trái vào trước hay chân phải vào trước mà thiếu chút nữa té ngã.

"Cẩn thận."

Một giọng nói nhu hòa dịu dàng quen thuộc truyền đến. Thiếu niên ổn định cơ thể, liếc mắt một cái nhìn đối tượng ngày nhớ đêm mong. Người trước mặt khác hoàn toàn lúc trước, y bây giờ có sức sống hơn, thân người nửa dựa vào đầu giường, mỉm cười nhìn cậu.

Khoảnh khắc này thiếu niến mới hiểu được những thứ được viết trong sách, cửu biệt trùng phùng, vui đến rơi lệ, hoàn toàn không phải lừa gạt... Nếu không phải cậu cố nhẫn nhịn, có lẽ nước mắt nóng bỏng đã rơi xuống.

"Hầu gia, Hiệt Kính đã về." Thiếu niên bước nhanh đến, quỳ một gối thi lễ.

"Mau đứng lên." Hầu gia muốn duỗi tay ra đỡ nhưng lại hữu tâm vô lực, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài, "Ngươi đã là Đại tướng quân rồi, tật xấu hở một chút là thi lễ bao giờ mới sửa được đây?"

Thiếu niên đứng lên rồi ngồi xuống cái ghế bên giường, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Ta chỉ làm thế với ngài."

"Hửm?"

"Ta nói, nếu Hầu gia không thích vậy sau này ta sẽ không làm nữa." Ngỡ như lặp lại nhưng thật ra lại là sửa lời.

Một lúc lâu vẫn không nhận được lời đáp, thiếu niên ngẩng đầu, trông thấy Hầu gia có phần đăm chiêu nhìn cậu.

"Làm sao vậy, Hầu gia có chỗ nào không khỏe sao?" Cậu thấp thỏm hỏi, ánh mắt theo bản năng dừng trên cánh môi mỏng của đối phương, cảm giác rõ ràng khi ấy dường như còn chưa biến mất, xoay vòng khiến da đầu tê dại.

"Không sao." Hầu gia chớp mắt giấu đi vẻ phức tạp, cười nói: "Có chút bồi hồi thôi, ngày mới gặp ngươi còn rất nhỏ, giờ đây đã có thể gánh vác một phương rồi. Ta có thể yên tâm giao Đông Tuyết và Hạ Thiền cho ngươi."

Lời nói ra còn có ẩn ý khác, thiếu niên nhíu mày, "Vì sao Hầu gia lại nói vậy?"

"Ngươi đã trưởng thành, ta cũng không muốn dùng mấy câu dỗ trẻ con với ngươi nữa. Hiệt Kính, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, suy cho cùng ta cũng phải rời xa các người, không sớm thì muộn..."

"Đừng nói nữa!" Thiếu niên bối rối cắt ngang câu nói của y, giọng run rẩy, theo bản năng nắm bàn tay đặt trên chăn của y, "Xin ngài... Đừng nói thế."

Nhìn hốc mắt ửng đỏ, Hầu gia nào còn quyết tâm nói lời tuyệt tình. Y lắc đầu, thở dài.

"Ngươi đó... Đến bây giờ ta vẫn không có biện pháp nào với ngươi."

Trên thực tế chính bản thân thiếu niên cũng hiểu rõ, cậu không cho Hầu gia nói tiếp chẳng qua chỉ là lừa mình dối người mà thôi. Hạ Thiền đã nói cho cậu biết ngay cả thái y giỏi nhất trong cung cũng hết cách, thân thể Hầu gia sớm đã nỏ mạnh hết đà, e rằng chỉ có thể kéo dài ba tháng nữa.

Mặc dù cậu biết trong đời có hợp có ly, nhưng cậu không thể nào chấp nhận nửa quãng đời sau không có Hầu gia bên cạnh. Ngày đó giữa phố chợ ồn áo náo nhiệt gặp được Hầu gia, con người như trăng sao gió mát ấy đã trở thành ánh sáng duy nhất trong lòng cậu.

Tháng ngày màn trời chiếu đất nơi biên cương, những khi giao tranh với quân địch bị thương, thiếu niên chưa một lần thấy khổ, nhưng chỉ cần nghĩ đến Hầu gia từng phải chịu những khổ cực ấy cậu lại hận mình không được sinh ra sớm hơn tám năm, thay y ngăn sương chắn tuyết.

Thiếu niên mím môi, suy nghĩ loạn như tơ vò, từng đoạn ký ức vụn vặt vụt qua đầu.

Bỗng, cậu chợt nhớ đến một người, người ấy có lẽ sẽ có biện pháp cứu Hầu gia.

"Hầu gia đã từng nghe đến vu y Vân Khương chưa?"

"Vân Khương?" Hầu gia suy tư một lúc, nói tiếp, "Ta nhớ Vân Khương là một bộ lạc sống ở phía Bắc tộc Hung Nô, họ thường tìm đến Đại Lương xin chi viện. Về phần vu y, ta thật sự chưa từng nghe nói."

Thiếu niên mỉm cười, "Vu y Vân Khương rất nổi tiếng ở biên cương, nghe nói có thể khải tử hồi sinh, nếu như có họ giúp đỡ, chắc chắn Hầu gia sẽ bình yên vô sự."

Bệnh tật đã lâu, Hầu gia sớm đã không còn để ý chuyện sống chết, y không ôm nhiều hy vọng, nhưng thấy thiếu niên mới vừa rồi còn rầu rĩ không vui nay đã thả lỏng cơ mặt, y cũng mỉm cười theo, "Ồ? Còn có người lợi hại đến vậy sao, chỉ là không biết họ có nguyện ý xuôi nam đến Kinh thành không."

"Hầu gia yên tâm, chắc chắn sẽ đồng ý." Thiếu niên tự tin đáp.

"Vậy thì tốt."

Cậu cố ý xoa dịu không khí, nghĩ một lúc rồi nói: "Hầu gia, nói đến việc này, ta chợt nhớ đã từng học vài câu của người Vân Khương, để ta nói cho ngài nghe?"

"Ừ, ngươi nói, ta nghe."

Cách phát âm của người Vân Khương rất khó hiểu, thiếu niên nói chậm rãi, cũng rất nghiêm túc. Cậu vừa nói vừa hồi hộp, kiên định nhìn vào mắt Hầu gia.

Nói xong, tầm mắt vội vàng rời đi.

"Cách phát âm khác hoàn toàn với Trung Nguyên, rất thú vị." Hầu gia khen, "Không biết những lời này có ý gì?"

Thiếu niên dừng một chút, một khoảng thời gian sau mới thấp giọng đáp: "Không có ý gì, chỉ là vài câu chúc phúc mà thôi. Hầu gia, Hiệt Kính không có ước mong gì, chỉ cầu ngài vui vẻ bình an."

Thiếu niên có tự tin đến thế chính là vì vu y Vân Khương thiếu cậu một phần ân tình. Vào một ngày nào đó khi đánh đuổi kẻ địch ở biên cương, trên đường quay về cậu đã gặp một cô gái hái thuốc hấp hối dưới tàng cây. Cậu không nghĩ nhiều mà đưa người về quân doanh, ra sức chăm sóc chữa trị.

Cô gái đó bị thương rất nặng, nửa tháng sau mới tỉnh lại. Cô tự xưng mình là con gái của vu y Vân Khương, vì hái thuốc mà một thân một mình đi vào lãnh thổ Hung Nô, không may ngã từ trên cây xuống.

Cô nói ân cứu mạng nhất định phải trả, nếu một ngày nào đó cậu cần giúp đỡ cô và cha chắc chắn sẽ hết lòng tương trợ.

Thiếu niên để cô ở lại quân doanh tĩnh dưỡng thêm nửa tháng, sau đó mới sai người hộ tống cô về Vân Khương.

Mấy câu tiếng Vân Khương kia cũng là cô dạy.

Quả nhiên sau khi nhận được thư khẩn cô không chút do dự vội vàng hồi âm ngỏ ý sẽ lập tức lên đường. Cứu người là việc cấp bách, cô ngày đêm lên đường, chỉ mất nửa tháng đã chạy đến Kinh thành.

Sau khi xem qua bệnh tình của Hầu gia, vu y vuốt râu, nói: "Dung An Hầu quả nhiên là một người kiên cường, bệnh tình nguy kịch đến mức này mà vẫn có thể chống đỡ."

Vu y Vân Khương vào Nam ra Bắc, kiến thức rộng rãi, lưu loát dùng tiếng Trung Nguyên nói ra một câu dài.

Thiếu niên vừa nghe đã muốn lên tiếng, nhưng lại thấy vu y tiếp tục mở miệng, "Tuy khó khăn nhưng không có nghĩa không thể trị, nếu đã gặp được ta coi như đã giành được một nửa hy vọng sống, nếu có thể thu thập đủ dược liệu thì chắc chắn sẽ cứu được."

"Tiên sinh cần những gì? Ngài đừng ngại, dù đó có là Sơn tuyết liên thì ta cũng lấy được." Thiếu niên vội hỏi.

"Đừng gấp, đừng gấp." Vu y như cảm thấy được điều cực kì thú vị, cười nói: "Tiểu tử, ta hỏi ngươi, hắn là gì của ngươi, tại sao lại phí công lo lắng?"

Bí mật bị đâm thủng, thiếu niên như chú thỏ kinh hoảng lúc thì ngẩng đầu lúc lại cúi đầu, cuối cùng cậu thì thào đáp: "Ngài ấy là người mà ta muốn nhưng không thể có được."

Vu y cũng không hỏi tiếp, "Đừng lo lắng, những dược liệu cần dùng ta đã mang theo đủ, những dược liệu bình thường khác để người của quý phủ đi mua là được."

Thiếu niên vội vàng đáp ứng.

"Khi đó, ta sẽ chuẩn bị trước nước thuốc ngâm mình, Dung An Hầu cần phải ngâm ba canh giờ, sau đó thi châm. Khi thi châm cần nằm trên giường mười hai canh giờ, quá trình này y sẽ trước lạnh sau đau, thống khổ vô cùng."

"Thống khổ vô cùng?" Cậu nghe vậy cảm thấy cực kì đau lòng.

Vu y lơ đểnh nói: "Cướp người trong tay Diêm vương dĩ nhiên không dễ dàng. Đồng thời trong thời gian ngâm mình ngươi sẽ phải ở bên cạnh ôm y."

"Ôm...Ôm ngài ấy..." Thiếu niên khó có thể tin ngập ngừng lặp lại lần nữa.

"Khi ngâm thuốc sẽ cảm thấy cơ thể lạnh đến thấu xương, nước lại nhanh nguội, sau đó sẽ càng thêm gian nan, nếu có người sống bên cạnh dùng thân nhiệt hỗ trợ sẽ dễ chịu hơn." Vu y giải thích.

"Sau khi thi châm cũng cần phải ôm vì ngoài cái lạnh, y sẽ có cảm giác kinh mạch toàn thân đau đớn khó chịu, theo bản năng sẽ giãy dụa. Nếu châm bị gãy sẽ dẫn đến kết quả kiếm củi ba năm thiêu một giờ, do đó cần phải có người kiềm chế tay chân y và cung cấp thân thiệt."

Nói như thể mọi thứ đều là chuyện hiển nhiên.

Nhìn ra thiếu niên do dự, vu y lại nói: "Nếu như ngươi không muốn thì tìm người khác, nam nhân khỏe mạnh là được."

Thiếu niên quyết tâm lắc đầu, "Không cần tìm người khác, ta làm."

Dù cho ôm chỉ nhằm mục đích trị liệu thì cậu cũng không thể chấp nhận để người khác ôm Hầu gia. Hơn nữa không có ai quan tâm Hầu gia hơn cậu, đổi người ngoài hỗ trợ, nếu sơ suất khiến Hầu gia bị thương cậu sẽ càng thêm khó chịu.