Chương 13: Picnic (1)

- Các em chú ý, để giảm bớt áp lực thi cử vào tuần sau, ban phụ huynh lớp chúng ta quyết định sẽ tổ chức picnic cho chúng ta vào cuối tuần này nhằm động viên và để các em có thời gian nghỉ ngơi đầu óc.-Thầy giáo tóc bạc đứng trên bục giảng, thông báo lớn.

Theo sau lời thông báo của thầy ra tiếng vỗ tay rần rần của cả lớp, vẻ mặt ai cũng tươi cười háo hức. Được đi picnic thì họ thi trượt cũng cam lòng! Lưu Hải Anh không mấy mặn mà việc đi picnic thế này, cô khoanh tay trước ngực nhìn phản ứng thái quá của cả lớp:

- Có gì đâu mà cười như trúng số thế cơ chứ!

Đặng Thanh Nhân vẫn cặm cụi vùi đầu trong đống đề cương ôn tập, nàng đã hạ quyết tâm rồi. Tối đó, nàng đến Lưu gia để gặp Lưu Hải Việt, nhưng vì nàng cũng là con gái, cũng biết ngượng ngùng nên được qua cổng của Lưu gia, nàng đã phải nói dối với bảo vệ là tới gặp Hải Anh. Lúc đó Hải Anh chưa về, bảo vệ là người cẩn trọng, ông hoàn toàn từ chối không cho nàng vào. Đúng lúc Thanh Nhân quay đầu chuẩn bị rời đi thì xe của Lưu Hải Việt và Lưu Bằng trở về. Y xám mặt nhìn nàng, nói:

- Cô tới đây làm gì?

Nàng vừa bẽn lẽn vừa run sợ:

- Em.. em.... tới đưa đồ cho Hải Anh!

Y nhìn hộp bánh socola trên tay nàng, giật lấy một cách lạnh lùng:

- Đồ đã lấy! Cô có thể về rồi.

Hộp bánh socola là do nàng học được công thức trên mạng, học để làm tặng y. Lưu Hải Anh không hề thích socola chút nào mà socola mới là món yêu thích của Hải Việt.

Lưu Bằng quan sát tỉ mỉ cô gái, ông đã gặp ở sân bay khi đi công tác về, cô gái này mang phong cách hoàn toàn khác với Lưu Hải Anh, cũng có phần nghịch ngợm của tuổi 17 nhưng trưởng thành hơn con gái ông nhiều. Cách đi đứng, ăn nói của Thanh Nhân cũng duyên dáng hơn Hải Anh. Ông không khó nhận ra cô gái này yêu thích con trai mình, ông suy nghĩ, dám tới Lưu gia thì chắc chắn phải là bạn thân của Hải Anh, nếu cô gái này trở thành chị dâu của Hải Anh trước khi ông tranh cử bộ trưởng, các mặt báo sẽ tung tin về mối quan hệ tốt đẹp chưa từng có của chị dâu-em chồng, khi đó ông sẽ được hưởng lợi rất lớn.

Lưu Bằng cười hòa nhã:

- Hải Việt! Dù sao cũng là bạn của Hải Anh, vào nhà đi con!

- Ba-Hải Việt gần như gầm lên, y không tin nổi ba mình lại dễ dàng để người lạ vào Lưu gia như thế.

Tối đó, ông ngồi hỏi han về tình hình Thanh Nhân rất nhiều, ông hỏi về gia cảnh, học lực.. mọi thứ. Nàng đều trả lời rất thành thật, bố mẹ công nhân viên chức, học lực của nàng cũng ổn, lại cộng thêm nhan sắc của Thanh Nhân, chỉ cần được chau chuốt kĩ càng, phẩy vài nét makeup chắc chắn sẽ đẹp xao xuyến lòng người. Lưu Bằng thẳng thắn:

- Cháu nghĩ sao nếu làm con dâu Lưu gia?

Hải Việt đứng phắt dậy, giọng nói đầy phẫn nộ:

- Ba! Đủ rồi!

- Con ngồi xuống cho ba! Không đi biến ra khỏi đây!

Y cố gắng điều chỉnh sự phẫn nộ của bản thân, lẳng lặng ngồi xuống. Thanh Nhân ngược lại không hề tỏ ra quá sốc về câu hỏi của Lưu Bằng, nàng rành rọt:

- Thưa bác! Con chỉ là một cô gái nhỏ nhoi, không dám nghĩ tới địa vị cao quý đó. Con đúng là thích anh Hải Việt, nhưng chỉ cần vậy là đủ rồi ạ!

Hải Việt nhìn nàng, nàng không tỏa ra khí chất của con nhà giàu như Hải Anh, nàng rất thông minh, biết lựa lời nói. Y lên tiếng:

- Cô cứ hoàn thành lời hứa với tôi đi rồi tính tiếp!

Đúng lúc đó, cổng biệt thự mở ra, Hải Anh và Minh Quân trở về, họ dừng cuộc đối thoại ở đó.

Trở về với thực tại, Hải Anh nhìn Thanh Nhân như một con robot học hết công suất, nàng thậm chí còn mang cả bài tập tới quán bar để làm nữa chứ! Cô hỏi:

- Trường đại học X khó vậy sao?

Thanh Nhân không ngẩng đầu, tay vẫn viết viết:

- Sức tớ thì đỗ được, nhưng phải đỗ với điểm thật cao!

- Cậu sẽ đi picnic chứ?

- Không! Ở nhà ôn bài chứ!

Cô biết Thanh Nhân thích anh trai mình nhiều tới cỡ nào, cũng không thể ngăn cản nổi, cô đứng dậy:

- Học nhiều nhưng giữ sức khỏe nhé!-Rồi bước ra khỏi lớp, đi về phía canteen mua sâm bồi bổ cho Thanh Nhân.

Vừa tới cầu thang thì thanh niên tóc buộc chỏm không biết từ đâu lao ra, kéo cô lại:

- Chị chị! Lớp chị đi picnic à?

Cô gắt gỏng:

- Trương Bá Duy! Cậu tính để tôi ngã cầu thang đây à?

- Chị! Trả lời câu hỏi đi!

- Ừ! Thì sao?

Trương Bá Duy ngồi xổm xuống trước mặt cô, đôi mắt ầng ậng nước, long lanh:

- Chị, chị thấy em dễ thương không?

Hải Anh nhếch mép cười, đá cậu ta một cái rồi đi tiếp. Bá Duy thích đi picnic thế nào, đã thế lớp của Hải Anh còn lắm gái xinh, cậu ta tiếp tục lẽo đẽo theo Hải Anh:

- Chị! Cho em đi với! Em cũng giúp chị tổ chức sinh nhật cho anh Quân còn gì, chị chưa trả công em đâu nhé!

Cô đứng lại, nhìn cậu:

- Tôi chơi với cậu nhiều năm như vậy mà cậu còn tính toán vậy sao? Thất vọng thật đấy!

- Chị! Chị đừng nói vậy tội em ra. Được đi picnic với lớp chị là nguyện vọng duy nhất của đời em.

- Cậu nhiều nguyện vọng duy nhất quá đấy!-Nói rồi cô bước đi thật nhanh.

Bá Duy nhìn là biết đó chính là biểu hiện của sự đồng ý, cậu cười hớn hở:

- Chị! Đợi em với! Yêu chị nhất đời luôn!

Tính ra Trương Bá Duy thân với cô hơn cả Đặng Thanh Nhân. Giữa hai người không tồn tại khoảng cách thân phận, bố của Bá Duy là cổ đông lớn thứ hai trong tập đoàn của Lưu gia, cậu hiểu tính của Hải Anh, một biến sắc nhỏ trên gương mặt của cô, cậu cũng nắm bắt được. Nhưng hai người mãi mãi chỉ là bạn thân, có một sợi dây vô hình nào đó như ngăn cách cả hai.

_____________________________

Tối... tại phòng ăn...

Lưu Bằng nhìn con gái, lên tiếng:

- Nghe Minh Quân nói con sắp đi picnic?

Cô vừa nhai vừa gật đầu:

- Vâng ạ, thấy bảo để giảm bớt stress trước tuần thi ạ!

- Nếu cần ba tài trợ, con cứ nói nhé!

Các chuyến đi chơi, dã ngoại của lớp đều rất tốn kém, thiếu kinh phí nhà trường liền nhanh trí gọi điện cho Lưu gia. Đó chính là một trong những lí do giáo viên không hề động tới Hải Anh, Lưu gia rất hào phóng, bơm tiền vào cho nhà trường không thương tiếc, đã thế, mới đây Lưu Bằng đã tài trợ cho trường một phòng thí nghiệm hóa học.

Hải Anh bĩu môi:

- Không cần đâu ba! Con học dốt còn ba thì đi tài trợ tiền cho trường, nghe kì lắm!

Lưu Bằng cười ha hả, con gái ông cũng tự nhận ra nó học dốt cơ đấy. Ông cũng không cần con gái phải học quá giỏi, ông luôn giữ suy nghĩ bảo thủ đó là con gái học quá giỏi cuộc đời sẽ vất vả, khó lấy được chồng.. giống như người nào đó. Chính vì thế, ông ít khi hỏi han tình hình học tập hay bảng điểm của con gái. Nhưng hiện tại, ông đang rục rịch chuẩn bị cho tranh cử bộ trưởng, và chức vụ ông tiến tới là bộ trưởng bộ giáo dục. Sẽ như thế nào nếu bố là bộ trưởng bộ giáo dục mà con gái điểm số lẹt đẹt khó tin? Lưu Bằng nắm bắt được tâm lý của Hải Anh, dùng Minh Quân như một công cụ để tạo động lực học hành cho cô. Có vẻ như, bước đầu có hiệu quả đấy chứ!

Ăn cơm xong xuôi, cô ngồi xem ti vi, nhận được tin nhắn của Trương Bá Duy:"Chị, bar không?"

Hải Anh nghĩ nghĩ, nếu cô xin Minh Quân cho đi bar, chắc chắn anh sẽ đồng ý đưa cô đi. Nhưng cô còn phải giữ lời hứa đạt điểm cao với ba, thở dài một hơi, cô trả lời:"Không, cậu chơi đi!".

Rồi tắt luôn nguồn điện thoại. Nếu không, Bá Duy sẽ gọi điện nói lời hoa mỹ, năn nỉ đủ kiểu để cô chịu vác xác tới bar. Hoặc ít nhất, cậu ta sẽ nói câu:"Chị tới quán chơi là nguyện vọng duy nhất của em". Đến lúc đó cô sẽ không ngần ngại mà phi thẳng xe đi chơi mất!

Hải Anh lên lầu, giơ tay toan gõ cửa phòng bên cạnh thì nghe tiếng nước vọng ra. Có lẽ anh đang tắm. Cô về phòng, cầm laptop, tìm loạn xạ các file ôn tập thi giữa học kì mà Thanh Nhân gửi. Vừa lúc nghe tiếng nước dứt, cô bay sang phòng anh, vẫn không gõ cửa..

Minh Quân vừa tắm xong, thân thể cường tráng chỉ quấn vỏn vẹn chiếc khăn tắm màu trắng ở phần thân dưới, từng giọt nước long lanh chảy từ tóc, qua xương hàm, tới cổ, khuôn ngực vạm vỡ, trượt xuống cơ bụng săn chắc của anh. Anh giơ tay lau tóc, toàn thân toát ra sự phong trần khiến người ta điêu đứng. Từ sau lần xông thẳng vào phòng anh của cô lần trước, tối nào anh cũng mong cô sang phòng mình, cuối cùng sự mong ngóng của anh hôm nay đã được đáp ứng. Hải Anh hơi đơ người, nhưng đây không phải lần đầu cô nhìn thấy cảnh này, nên dễ dàng lấy lại bình tĩnh hơn. Cô hắng giọng:

- Tôi muốn nhờ anh giảng giải vài phần trong đề cương, dù sao cũng sắp thi rồi.

Anh gật đầu:

- Được thôi!-Ánh mắt anh hiện lên vẻ tinh quái khó thấy, anh nhìn mình-Nhưng em muốn học trong tình trạng này sao?

Cô lập tức đưa tay che mắt lại:

- Tôi.. tôi chưa thấy gì đâu nhé!

Minh Quân cười hắt ra, vào phòng tắm mặc quần áo vào. Đi ra đã thấy cô nằm sấp trên giường anh, tư thế rất tùy tiện nhưng lại đáng yêu, cô không quay đầu lại:

- Tôi nhìn được rồi chứ?

- Ừ!-Anh tiến tới, ngồi bên cạnh cô, nhìn vào màn hình máy tính-Em có chỗ nào không hiểu?

Cô đong đưa chân, chu môi:

- Anh làm thế nào thì thế, miễn là tôi được đứng top 10!

- Anh đã xem qua điểm trung bình của trường em, muốn đứng top 10, em phải học cả dạng nâng cao nữa!

Minh Quân rất quan tâm tới tình hình học tập của cô, trong lúc cô học, anh đã tới phòng giáo vụ, lấy danh nghĩa Lưu gia để xem tất cả bảng điểm của cô, đúng là vượt xa những gì anh có thể tưởng tượng được, điểm của cô thấp một cách mù quáng. Lúc đó, một giáo viên đi ngang qua, vô tình thấy bảng điểm trên tay anh, còn bày tỏ những lời từ đáy lòng:

- Con bé Lưu Hải Anh đó giỏi nhất là nghịch ngợm, dạy những đứa như nó mà giáo viên như tôi còn được mở mang tầm mắt! Điểm của nó đây là được giáo viên nâng hết mình mà vẫn còn kém vậy, thì cậu cũng hiểu rồi đấy!

Hải Anh ơi là Hải Anh, đã được thầy cô chiếu cố nâng điểm lên cho rồi, mà còn tệ hại tới vậy sao?

Đêm đó, cô lại ngồi đèn sách cùng anh, lại là một đêm của sự bất lực tới từ Minh Quân!

____________________________

Cuối tuần...

Trương Bá Duy đứng trước căn biệt thự trắng biệt lập, xuýt xoa:

- Chà chà.. ở đây thì chết bao giờ cũng không biết!

Cậu mạnh dạn bấm chuông, người làm chạy ra hỏi:

- Cậu tới tìm ai?

- Cháu tìm Hải Anh ạ!

- Cậu đợi chút, để tôi vào thông báo với tiểu thư!

Chưa đợi người làm thông báo, Trương Bá Duy đã lôi từ trong balo sau lưng ra cái loa phóng thanh mini, hét lớn:"Lưu chị đại, em là Trương Bá Duy đẹp trai vô đối đây! Em tới để đi picnic".

Hải Anh đang ngồi giữa sân đợi Minh Quân đi lấy xe, nghe tiếng Bá Duy, cô nghiến răng ken két, giơ tay lên cào mái tóc hồng rực của mình, chạy nhanh ra cổng:

- Cậu bị điên rồi! Trương Bá Duy!

Bá Duy cười tươi, tay chỉ chỉ vào khóa tự động đặt trên then chốt của cổng:

- Chị! Mở cửa em vào với! Lâu rồi không tới nhà chị tham quan.

Hải Anh nhếch môi, bấm nút mở cổng, quay người đi vào trong. Trương Bá Duy sung sướиɠ, chạy lon ton theo Hải Anh, mồm miệng thao thao bất tuyệt:

- Chị, em nghe nói picnic ở núi Q dễ bị lạc lắm đó. Ở đó cảnh đẹp, nhưng phải đi cùng nhau, lạc nhau như chơi đó chị. Với lại, em nghe nói có ngôi nhà bị bỏ hoang trên núi Q lâu năm, không ai dám bén mảng tới đó, ai tới đó sẽ không bước ra được. Chị, lỡ đâu..

- Mới sáng mà mồm mép cậu đã ngứa ngáy rồi nhỉ?

- Chị, em nói thật đó. Em nói với Đặng Thanh Nhân, cậu ta còn cười đểu em nữa chứ. Mà chị, cậu ta bị làm sao thế? Lúc nào cũng liên mồm nói:"Cuộc vui nào không có mặt Thanh Nhân thì đó không gọi là cuộc vui", thế mà lần này lại từ chối đi picnic. Tối qua em có gặp cậu ta ở bar, ngồi một góc làm bài tập về nhà, thật đúng là con ngoan trò giỏi, xứng đáng là cháu ngoan bác Hồ!-Tầm nhìn bắt gặp người đàn ông mặc áo sơ mi trắng cao to đang đứng trước cửa, cậu vội vàng cúi đầu-Em chào anh ạ, lâu rồi không gặp, anh khỏe không?

Do cúi đầu mạnh quá, thân thể cậu không vững nổi, hơi lảo đảo về phía trước. Lưu Hải Việt nhìn cậu thanh niên một chỏm tóc trên đầu, láu táu không khác gì em gái mình, y gật đầu:

- Cũng chưa phải nhập viện! Giờ tôi hiểu tại sao hai đứa chơi được với nhau rồi!

- Ấy, anh cứ nói vậy!-Cậu giơ ngón tay cái, nháy mắt- Đối với em, chị Hải Anh là số 1.

Y bước xuống sân, đứng đối diện hai người, nói:

- Bá Duy, Hải Anh bắt nạt cậu tới mức cậu tẩu hỏa nhập ma rồi sao?

Hải Anh nghe vậy, bất mãn:

- Anh, có ai đứng về phía người lạ phản lại em gái mình như anh không?

Chiếc xe Porsche tiến ra từ gara, Minh Quân xuống xe, mở cửa ghế phụ:

- Đi thôi!

Hải Việt cúi đầu, hôn nhẹ lên trán em gái:

- Đi chơi vui vẻ nhé!

- Vâng ạ!

- Anh sẽ gọi điện thoại cho em.

- Anh cứ yên tâm làm việc đi!-Cô hướng mắt về phía Minh Quân đang đứng đợi mình-Vệ sĩ đi theo em mà.

Trương Bá Duy cũng nhộn nhạo góp vui câu:

- Anh yên tâm! Lấy danh dự của họ Trương, em đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Lưu tiểu thư. Em sẽ làm việc tốt hơn vệ sĩ. Nguyện vọng duy nhất của đời em là bảo vệ được chị Hải Anh!

Hải Anh cười nhẹ, không thèm để ý tới đống nguyện vọng nhảm nhí của Bá Duy, đi thẳng lên xe.

Trương Bá Duy nhìn Minh Quân, vừa đẹp trai cuốn hút, lại vừa chu đáo với Hải Anh như vậy, cậu thầm hiểu lí do Lưu Hải Anh say nắng anh ta. Cậu nhanh chân nhảy lên ghế sau của xe, tay vẫn cầm chiếc loa, nói:

- Xuất phát!

Chiếc xe từ từ chuyển bánh ra khỏi khu vực của Lưu gia, xa khuất dần..

Hải Việt dõi theo, sao đột nhiên y lại có linh cảm không lành?