Bên ngoài đường phố tràn đầy không khí hân hoan nhưng trong phủ Vĩnh Ninh Hầu lại đầy áp lực. Gần Diễn Võ Trường im lặng không một tiếng động, những hạ nhân quét dọn cũng hết sức cẩn thận, không dám phát ra chút tiếng động nào.
Tất cả đều lo sợ bị Ninh công tử trên Diễn Võ Trường chú ý, rồi bị kéo qua đấu tập cùng chàng.
Trên Diễn Võ Trường, Tạ Ninh đang múa một thanh đại đao với thần thái uy vũ khiến gió cũng phải chuyển hướng.
Tạ Ninh có dung mạo mỹ lệ nhưng loại đẹp đẽ này lại không được người đời ưa chuộng. Lúc này, chàng đang giữ khuôn mặt lạnh lùng, ngay cả nốt ruồi đỏ giữa chân mày cũng khiến chàng thêm phần nghiêm nghị và nguy hiểm khiến người khác không dám lại gần.
Sau một thời gian dài, cuối cùng Tạ Ninh cũng mệt mỏi dừng lại, đặt thanh đại đao xuống. Hai tiểu ca nhi vội vàng chạy đến.
Một người đỡ lấy thanh đại đao trong tay Tạ Ninh, người còn lại nhanh chóng lau mồ hôi cho chàng.
Bạch Ngọc lo lắng nói: “Công tử chắc mệt rồi, ta đã dặn nhà bếp nấu chè đậu xanh, công tử uống chút để giải nhiệt.”
Bên cạnh, Liên Hoa vừa đặt thanh đao xuống đã giận dỗi nói: “Giải nhiệt cái gì, ta thấy là đang nguôi giận thì đúng hơn.”
Bạch Ngọc khẽ chạm khuỷu tay vào Liên Hoa, nhắc nhở: “Đừng đổ thêm dầu vào lửa.”
Lần này múa đao, Tạ Ninh không những không phát tiết được cơn giận trong lòng mà còn càng thêm bực bội. Nghe được lời của Liên Hoa, sắc mặt chàng càng lạnh lùng hơn.
Các hạ nhân khác thấy thế càng thêm dè dặt, không dám lên tiếng, chỉ có hai tiểu ca nhi này là không sợ.
Liên Hoa tiếp tục nói: “Người kia nhân phẩm kém cỏi, vong ân bội nghĩa, chẳng đáng để công tử phải bận lòng. Công tử có thể tìm người tốt hơn.”
Bạch Ngọc cũng đồng tình. Nếu không phải vì Liên Anh Kiệt nợ hầu gia một ân huệ lớn, cố ý đến cầu thú thì hầu gia cũng cũng chẳng đồng ý đính hôn với hắn. Hầu gia nghĩ rằng người có ân tình chắc chắn sẽ đối đãi tử tế với ca nhi nhà mình.
Vốn dĩ đã hẹn là sau kỳ thi khoa cử lần này, bất kể thi đỗ hay không, hai người cũng sẽ thành thân.
Ai ngờ người này vừa thi đỗ tiến sĩ, dù chỉ là nhị giáp đã vội coi mình là bậc cao nhân mà khinh thường ca nhi nhà họ.
Triều Đại An từ trước đến nay có tục lệ bắt tế ở bảng hạ, Liên Anh Kiệt tại Quỳnh Lâm Yến được Lại Bộ thị lang để mắt đến liền lập tức muốn từ hôn với Vĩnh Ninh Hầu phủ.
Miệng Liên Hoa vẫn không ngừng nói những lời châm chọc mẹ con Liên gia.
“Năm đó, nếu không phải nhờ hầu gia chúng ta thì nhà họ chắc đã sớm mất mạng rồi.”
Năm đó, khi Liên Anh Kiệt cùng cha mẹ lên kinh tìm họ hàng, trên đường gặp phải bọn cướp. Bọn cướp hung tàn vô cùng, cướp tiền chưa đủ, còn muốn gϊếŧ người.
Cha Liên Anh Kiệt che chắn trước mẹ con hắn nên bị chém hơn mười nhát. Khi bọn cướp chuẩn bị ra tay với hai mẹ con, may mắn Vĩnh Ninh hầu đi ngang qua và kịp thời cứu mạng họ. Sau đó, hầu gia gϊếŧ sạch bọn cướp và giao những kẻ còn lại cho quan phủ.
Vì tiện đường, hầu gia còn che chở mẹ con Liên gia về kinh thành.
Vĩnh Ninh Hầu phủ có ân lớn với họ, biết hầu phủ cần tìm một thư sinh làm tế tử, mẹ của Liên Anh Kiệt liền đem công danh tú tài của con trai mình đến để cầu thú.
Hầu gia thấy cha Liên Anh Kiệt khi gặp nguy hiểm vẫn can đảm bảo vệ vợ con, nghĩ rằng con trai ông ta cũng sẽ là người có trách nhiệm, hơn nữa Liên Anh Kiệt lại học hành giỏi giang nên đồng ý hôn sự này.
Ai ngờ hắn là kẻ bất hiếu, phụ thân là người có nghĩa khí còn con trai lại là kẻ vô ơn bội nghĩa.
“Mẫu thân hắn cũng chẳng tốt lành gì, dám lớn giọng đòi công tử chúng ta làm trắc thất.”
“Trắc thất là cái gì? Nói dễ nghe là trắc thất nhưng thực ra chẳng khác gì thϊếp cả.”
“Còn nói gì mà ca nhi không xứng làm chính thất, ta thấy chính bà ta mới là kẻ không xứng!”