Chương 47 Đính hôn (tiếp)

Nói xong, hắn còn lẩm bẩm: “Quả thật so với Liên Anh Kiệt đẹp hơn.”

Lục Xuyên không nghe rõ lời Tạ Ninh sau đó, theo bản năng hỏi: “Cái gì?”

Tạ Ninh giấu diếm nói: “Không có gì, chỉ là khen ngươi đẹp thôi.”

Nghe vậy, Lục Xuyên khẽ cười: “Công tử mới là người kinh diễm tuyệt thế.”

Trong lúc trò chuyện, khoảng cách giữa hai người gần hơn, Lục Xuyên thấp giọng cười, âm thanh ấy như len lỏi vào tai Tạ Ninh khiến hắn vô tình cảm thấy lỗ tai có chút ngứa, không tự chủ được mà xoa xoa.

Tạ Ninh lùi lại một bước, nghiêng người không dám nhìn Lục Xuyên.

Hôm nay, Lục Xuyên mặc áo lan sam do Tạ gia trước đó đã tặng tơ lụa, lại thêm mấy ngày nay hắn dưỡng sắc rất tốt khiến hắn toát lên vẻ phong độ và khí chất khác biệt.

Tạ Ninh vốn dĩ là người không màng nhan sắc, trước kia Tạ mẫu tìm người, giá trị nhan sắc hơi kém một chút, ở bên hắn thì không được quan tâm nhiều.

Nghĩ đến nam tử tuấn tú này là vị hôn phu của mình, trong lòng Tạ Ninh dâng lên một niềm vui.

Lục Xuyên thấy Tạ Ninh nghiêng đi, đoán chừng hắn đang không được tự nhiên.

Cũng phải thôi, mới gặp mặt hai người, chỉ có hắn nhất kiến chung tình với người ta, người ta phỏng chừng còn ngốc nghếch.

Lục Xuyên cũng không ép mình phải đối mặt với Tạ Ninh, chỉ duy trì tư thế này mà tiếp tục trò chuyện.

“Vừa rồi nghe bá mẫu gọi ngươi là Ninh ca nhi, ta có thể gọi ngươi như vậy không?” Lục Xuyên nhẹ giọng hỏi.

Tạ Ninh trợn tròn đôi mắt, đôi mắt hắn cực kỳ giống Vĩnh Ninh hầu, nhưng dáng vẻ khi trợn tròn lại vô cùng đáng yêu, so với lúc trước đã bớt phần gượng gạo.

Người này sao lại như vậy? Vừa gặp đã gọi tên, không biết rằng tên của nữ tử hay ca nhi chỉ có bọn họ trong nhà và lang quân mới có thể gọi sao?

Lục Xuyên nhận ra mình nói lỡ, rốt cuộc không phải người sinh ra trong thời đại này, nhiều phong tục vẫn không hiểu.

Đang định xin lỗi, thì Tạ Ninh ngượng ngùng xoắn tay nói: “Ngươi một mực phải gọi như vậy, chờ chúng ta thành hôn rồi gọi cũng được, hiện tại chỉ có thể gọi ta là Tạ ca nhi.”

Hắn thật đáng yêu.

Đó là ấn tượng đầu tiên của Lục Xuyên, sau đó không tự chủ mà nở nụ cười.

Tạ Ninh vốn có chút thẹn thùng, lại bị ánh mắt Lục Xuyên nhìn chằm chằm càng thêm không được tự nhiên.

Cuối cùng, hắn giấu đi sự ngại ngùng, nâng cao âm lượng: “Nghe nói ngươi chỉ thích ca nhi?”

Lục Xuyên nhận ra Tạ Ninh có chút xấu hổ buồn bực, bèn nói: “Đúng vậy, ta trời sinh không thích nữ tử, chỉ muốn cưới một ca nhi làm vợ.”

Tạ Ninh hừ một tiếng: “Ta mới không tin, nhiều nam nhân nổi bật cuối cùng đều muốn cưới nữ tử làm vợ, ngươi làm sao bảo đảm mình sẽ không thay đổi?”

Lục Xuyên mỉm cười nhìn Tạ Ninh, như thể sẽ mãi mãi bao dung những tâm tư nhỏ nhặt của hắn.

“Nếu chỉ thích ca nhi, cưới nữ tử làm vợ chẳng phải là hại nàng sao, để người ta phải sống cả đời không hạnh phúc, như vậy thật quá bất nhân. Lục mỗ không làm được chuyện như vậy.”

Tạ Ninh quay đầu, ngơ ngẩn nhìn Lục Xuyên, không ngờ người này lại có thể nói như vậy, cho dù là lừa hắn nhưng có thể vì nữ tử mà suy nghĩ như vậy, ít nhất tâm tính cũng không tồi.

Lục Xuyên dừng một chút, rồi lại tiếp tục nói: “Huống chi, ta chủ trương là nhất sinh nhất thế nhất song nhân, sau này cũng sẽ không có cái gì thϊếp thất thông phòng linh tinh.”

Lục Xuyên cũng đã đọc qua không ít tiểu thuyết cổ đại, nam nhân có tam thê tứ thϊếp là chuyện rất bình thường, thậm chí còn có thông phòng hầu gái.

Lục Xuyên là một người xuyên không từ hiện đại đến đây, tiếp thu quan điểm một vợ một chồng, đương nhiên ở đây cũng muốn tuân thủ.

Hơn nữa, cha mẹ của Lục Xuyên ở hiện đại, chính là vì ba của hắn có người phụ nữ bên ngoài mà ly hôn. Hắn rất ghét kẻ thứ ba.

Tạ Ninh thật kinh ngạc, trong kinh không phải không có gia tộc không nhận thϊếp, nhưng những gia tộc nam nhân như vậy đều được hoan nghênh, nhưng vẫn sẽ có thông phòng lén lút.

Ngay cả Tạ Ninh, cha hắn là Vĩnh Ninh hầu, tình cảm giữa cha hắn và mẹ con hắn rất tốt, trong phòng còn có một thϊếp thất và một thông phòng.

Tạ Ninh theo bản năng hỏi: “Vậy nếu như không sinh ra hài tử thì sao?”

Hài tử đối với người thừa kế rất quan trọng, một trong những điều cấm kỵ là vô hậu, thậm chí luật pháp còn cho phép nam tử bình dân qua tuổi 40 nếu không có con vẫn có thể nạp thϊếp.

Lục Xuyên thì lại rất tự nhiên, hắn vốn dĩ là một kẻ đồng tính mà nếu sống trong cổ đại thì tỉ lệ có thể có được con cái không cao, hắn cũng đã rất mãn nguyện.

Nếu không có, thì cũng không có gì cả.

Lục Xuyên nói: “Không có hài tử cũng không sao, nếu ngươi thích trẻ con, chúng ta có thể nhận nuôi hoặc là tìm một cách khác.”

Tạ Ninh không ngờ Lục Xuyên lại có ý tưởng như vậy, hoàn toàn khác với những người bình thường.