Tạ mẫu ở trong sảnh đường khi thì ngồi xuống, khi thì đứng dậy đi tới đi lui, lòng nóng như lửa đốt, chờ tin từ bà mối Vương.
Bà đã vì Ninh ca nhi chọn ý trung nhân mấy tháng nay, cũng không phải không tìm được người ưng ý, nhưng mỗi lần nhờ bà mối ngỏ ý muốn kết thân, đều bị từ chối.
Những gia đình danh giá không muốn cưới một ca nhi làm chính thê, huống chi lại là một ca nhi đã bị từ hôn mà còn là một lão ca nhi đã 18 tuổi.
Gia đình bình dân, dù có tài năng xuất chúng cũng vì tương lai mà ngại ngùng không muốn kết thân với gia đình võ tướng.
Có vài nhà tỏ ý muốn cưới Ninh ca nhi nhưng chỉ muốn cưới làm trắc thất, điều này Tạ mẫu sao có thể chịu được.
Vì vậy lần này, Tạ mẫu cũng rất lo lắng, dù Lục Xuyên chỉ là một tú tài nghèo nhưng Tạ gia là phủ nhị phẩm hầu tước. Khó mà đảm bảo hắn không từ chối vì Ninh ca nhi là một ca nhi hay vì Tạ gia là dòng dõi võ tướng.
Tạ Ninh bản thân thật ra không có cảm giác gì, tuy rằng đồng ý hôn sự này, nhưng hắn cũng không nghĩ rằng có thể thành công, dù cho đối phương có vẻ thích ca nhi.
Tạ Ninh nhấm nháp một miếng điểm tâm, sau đó uống một ngụm trà.
"Ừm, mẫu thân à, trà Long Tỉnh này quả là ngon, không hổ là trà do Hoàng Hậu nương nương ban tặng."
Tạ mẫu không thể chịu nổi khi thấy Tạ Ninh phí phạm trà, liền giật lấy chén trà trong tay hắn: "Đừng uống nữa, ngươi uống thế nào được? Lại phá hỏng mất thứ tốt."
Tạ Ninh thật sự không phân biệt được trà ngon dở, nhưng vì đó là trà ban tặng nên trong lòng cũng cảm thấy nó ngon hơn trà thường.
Cả nhà này chẳng ai biết thưởng thức trà.
Tạ Ninh bị lấy mất chén trà cũng không giận, tiếp tục ăn điểm tâm.
Tạ mẫu vốn đã bực bội, thấy Tạ Ninh không để tâm đến hôn sự của mình, lại càng thêm bực mình.
Tạ mẫu giật lấy đĩa điểm tâm: "Ăn, ăn, chỉ biết ăn! Hôn sự của mình cũng chẳng quan tâm. Ta sinh ra ngươi thế nào lại là đứa vô tư như vậy?!"
Tạ Ninh đứng dậy, đỡ Tạ mẫu ngồi xuống, rồi đứng sau lưng bà xoa bóp vai: "Mẫu thân đừng gấp, chuyện này thành hay không còn tùy thuộc vào người ta, chúng ta không thể quyết định thay họ được."
Vĩnh Ninh Hầu phủ hiện tại do Trương thị là đại tẩu quản lý nội trợ. Sau khi lo liệu xong việc trong phủ, nàng cũng đến để cùng Tạ mẫu chờ tin.
Thấy Tạ mẫu lo lắng, Trương thị cũng khuyên giải vài câu nhưng nàng biết rằng hôn sự chưa xong thì mẫu thân sẽ khó mà yên lòng.
Người gác cổng đến báo rằng bà mối Vương đã tới.
Tạ mẫu liền nói: "Mau mau mời vào."
Bà mối Vương nhanh chóng bước vào, vừa cúi chào vừa cười nói: "Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân, Lục tú tài đã đồng ý rồi!"
Tạ mẫu xúc động nắm lấy tay bà: "Thật sao?"
Bà mối Vương đáp: "Tất nhiên là thật, lễ vật của hầu phủ đều đã đưa tới, Lục tú tài đích thân đồng ý rồi."
Nụ cười hiện lên trên mặt Tạ mẫu, cuối cùng bà cũng yên tâm.
Ninh ca nhi của bà cũng có người muốn cưới, mà lại là cưới làm chính thất, sau này ai còn dám bàn tán xấu về Ninh ca nhi nữa.
Tạ mẫu cảm xúc trào dâng một lúc, sau đó dần bình tĩnh lại, ngồi trở lại chỗ ngồi.
Bà mỉm cười hỏi: "Lục tú tài có phản ứng gì?"
Bà mối Vương thấy Tạ mẫu phấn khởi như vậy, lòng cũng nhẹ nhõm hơn.
"Ban đầu khi ta nói muốn làm mai, hắn còn nói chưa có dự tính lấy vợ. Tưởng ta là bà mối cho một tiểu thư nhà nào đó, liền nói ngay rằng hắn thích ca nhi, sau này sẽ cưới ca nhi làm chính thất."
"Thật là duyên trời tác hợp, quý phủ công tử và Lục tú tài đúng là một đôi trời sinh."
Tạ mẫu ngạc nhiên, rất ít nam nhân chịu nói thẳng rằng muốn cưới ca nhi làm chính thất.
Theo hiểu biết của bà, trong kinh thành không thiếu nam tử thích ca nhi nhưng họ thường cưới nữ tử làm chính thất, còn ca nhi thì chỉ làm trắc thất.
"Ta nói tiếp đó là ca nhi của Vĩnh Ninh Hầu phủ, Lục tú tài mừng rỡ vô cùng, liền đồng ý ngay."
Sau đó, hai người trò chuyện một lúc lâu, bà mối Vương nói nhiều lời tốt đẹp, Tạ mẫu cũng cảm thấy mỹ mãn.
Phía sau tấm bình phong, Tạ Ninh không cảm thấy vui mừng như Tạ mẫu.
Hắn, một ca nhi, không tiện lộ mặt để nghe chuyện hôn sự của mình nên đành núp sau bình phong nghe lén.
Ban đầu, hắn nghĩ lần này cũng chẳng khác gì những lần trước, ai ngờ đối phương thật sự đồng ý.
Chẳng lẽ hắn thật sự phải gả đi sao?