Lục Xuyên chần chờ gật đầu, hắn không quen biết những người này, không biết họ tìm đến đây để làm gì?
Bà mối Vương lại nói: “Ta là bà mối Vương trong thành, nghe nói Lục tú tài tuổi trẻ có tài, nên muốn thưa chuyện về một việc hôn nhân.”
Việc hôn nhân?
Hắn không phải đã từ chối thôn trưởng trước đó sao?
Lục Xuyên mặc dù không có ý định thành thân nhưng người ta đã đến tận nhà, cũng không thể đuổi họ đi ngay được.
Hắn sống ở trong thôn một thời gian, đại khái cũng biết rõ tình hình hiện tại.
Người ta thường không dám tùy tiện chọc giận bà mối, vì nếu làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến chuyện hôn nhân của chính mình và cả danh dự của cả thôn.
Tin tức của bà mối rất quan trọng, một bà mối trong thôn bị chê bai, sẽ ảnh hưởng đến uy tín của các bà mối khác khiến họ không muốn làm mai cho thôn này nữa.
Cho nên Lục Xuyên vẫn giữ lễ phép mời họ vào trong phòng, tính toán sẽ từ chối một cách lễ độ sau.
Lục Xuyên lao động một hồi, người toát mồ hôi nên yêu cầu đổi bộ quần áo khác. Lúc này, thôn trưởng nghe tin đến, hắn liền nhờ thôn trưởng tiếp đãi.
Lục Xuyên không thích uống trà, thường ngày chỉ uống nước đun sôi để nguội. Nhưng nguyên thân thích làm văn nên mua một ít lá trà về nhà.
Khi Lục Xuyên thay xong quần áo, hắn đã pha trà xong xuôi rồi đi vào nhà chính.
Bà mối Vương thấy Lục Xuyên ra, vội đứng dậy nói: “Lục tú tài đừng khách khí, mau ngồi xuống cùng chúng ta trò chuyện.”
Lục Xuyên mỉm cười với bà, vẫn kiên quyết đưa trà đến tay bà.
Hắn lại rót cho thôn trưởng một ly trà, lúc này mới tìm chỗ ngồi xuống.
“Bà mối Vương đúng không, nhưng là phải phụ lòng hảo ý của bà rồi, tiểu tử này vẫn chưa có ý định thành thân.”
Bà mối Vương liền ngắt lời: “Lục tú tài đừng nói vội, ta còn chưa nói là nhà ai đến tìm ta làm mai cho ngươi, Lục tú tài hãy nghe ta nói xong rồi hãy quyết định.”
Lục Xuyên nghĩ cũng phải, nếu đối phương chưa nói hết mà hắn đã từ chối, chắc chắn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Hắn gật đầu: “Vậy ngài hãy nói nhà nào có thiên kim đi? Ta không thích nữ tử, chỉ thích ca nhi.”
Bà mối Vương khúc khích cười: “Thật đúng là kỳ diệu! Ta còn lo chuyện này không thành, nhưng giờ xem ra có thể là duyên trời tác hợp a.”
Lục Xuyên: “…… Bà mối Vương lời này có ý gì?”
Bà mối Vương: “Hôm nay muốn làm mai cho ngươi chính là vị ca nhi! Là Vĩnh Ninh Hầu phủ coi trọng ngươi đấy!”
Vĩnh Ninh Hầu phủ?!!
Coi trọng ta?
Lục Xuyên giật mình, kéo khóe miệng hỏi: “Vĩnh Ninh Hầu phủ?”
Bà mối Vương nhìn dáng vẻ của Lục Xuyên, tưởng hắn chưa phản ứng, nên lặp lại: “Đúng là Vĩnh Ninh Hầu phủ, phu nhân Vĩnh Ninh Hầu coi trọng ngươi, muốn đem ca nhi dưới gối của bà đính hôn cho ngươi.”
Lại có loại chuyện tốt này? Lục Xuyên không thể tin được!
Những chuyện tưởng chừng vô vọng, giờ lại nói cho hắn, trời đất như rơi bánh nhân, hắn có cơ hội bên người mình yêu.
Chẳng lẽ không phải giả sao?!!
Lục Xuyên lấy lại bình tĩnh, khó khăn mở miệng: “Vĩnh Ninh Hầu phủ có vị ca nhi nào?”
Bà mối Vương: “Ôi, Lục tú tài hỏi câu này, Vĩnh Ninh Hầu dưới gối chỉ có một ca nhi.”
Không sai! Chính là hắn!
Lục Xuyên nghe đến ca nhi đó, lỗ tai liền không còn nghe thấy lời nói nữa.
Bà mối Vương vẫn còn nói tiếp.
“Năm nay mười tám tuổi, rất hợp với Lục tú tài ngươi.”
“Phụ thân là nhị phẩm hầu tước, đại ca là tam phẩm tham tướng, ngay cả nhị ca cũng là Ngũ Thành Binh Mã Tư chỉ huy sứ được Hoàng Thượng ân sủng.”
“Ca nhi này hiền lương thục đức, lại còn rất xinh đẹp.”
“Chẳng phải là duyên trời tác hợp……"
Lục Xuyên nửa ngày không có phản ứng, bà mối Vương còn tưởng hắn không hài lòng, bên cạnh thôn trưởng vội vàng xen vào hòa giải.
“Đừng có thấy lạ đừng thấy lạ, Tiểu Xuyên chưa từng thấy qua đại nhân vật gì, chợt nghe đến Vĩnh Ninh Hầu phủ, quả thực bị dọa cho sợ hãi.”