Chương 37 Hắn cũng tốt

Cuộc gặp gỡ này bề ngoài có vẻ rất thân thiện, Tạ gia còn tặng Vinh Trai tiên sinh một phần lễ vật.

Sau khi Tạ Minh và Tạ Ninh rời đi, Lục Xuyên nhìn những món quà trên bàn, quay sang trao đổi ánh mắt với Vinh Trai tiên sinh và cả hai bật cười.

Họ không rõ mục đích thực sự của Tạ gia. Nói là bàn bạc về cốt truyện thì cũng đúng là bàn bạc về cốt truyện.

Sau khi Vinh Trai tiên sinh rời đi, Lục Xuyên ngồi yên trong trà thất hồi lâu, cuối cùng nở một nụ cười cay đắng.

Mãi sau này, Lục Xuyên mới hiểu được rằng Tạ gia hôm nay tặng quà chính là để kết thúc món nợ ân tình trước đó. Dù Lục Xuyên không hề cảm thấy có gì, nhưng nếu Tạ gia đã xem là như vậy thì cứ theo họ.

Hôm nay được gặp mỹ nhân, chàng đã thấy mãn nguyện, dù cả buổi chỉ nói đúng một câu.

Trương chưởng quầy cũng có mặt, thấy Lục Xuyên được Vĩnh Ninh hầu phủ coi trọng, liền chủ động đề nghị giúp mang đồ về.

Nhìn thấy lượng lễ vật nhiều như vậy, Lục Xuyên cũng đành nhận lòng tốt của Trương chưởng quầy bởi chàng không có cách nào tự mình mang hết về.

Trương chưởng quầy cho xe bò của trà quán vận chuyển quà về làng cho Lục Xuyên, còn đề nghị Lục Xuyên xuống xe ở lối vào.

Mọi khi Lục Xuyên về đến nhà thì trời đã tối, nhưng hôm nay chàng về sớm hơn. Chàng ngồi trên một chiếc xe bò khá sang trọng, trên xe còn chất đầy lễ vật. Những người trong làng đang đứng trước cổng bàn tán xôn xao, đoán rằng tú tài Lục đã phát tài.

Lục Xuyên có mong muốn rằng sau này vẫn muốn ở lại trong thôn sinh sống, vẫn là muốn cùng với người trong thôn giữ gìn quan hệ tốt. Hắn không có làm lơ bọn họ khi hỏi chuyện, thuận miệng bịa ra đôi câu có quý nhân tặng quà.

Mọi người nghĩ đến thân phận của Lục tú tài thì có người tặng lễ cũng coi như bình thường. Ngoài ra có người chỉ nói vài câu, lòng hiếu kỳ của mọi người được thỏa mãn, cũng không quấy rầy hắn về nhà.

Lai phúc giúp đỡ dỡ quà tặng xong, hắn liền điều khiển xe bò trở về thành nhưng đến cửa thành thì bị chặn lại, không vào được.

Lục Xuyên mở quà ra, bên trong không có gì quý giá, chỉ là một ít đồ ăn cùng vải vóc và một số thư từ.

Đây đều là những vật dụng hữu ích cho hắn, Vĩnh Ninh Hầu phủ quả thật rất chu đáo, không có điều gì quá đáng.

Lục Xuyên lật qua lật lại những thư đó, toàn là thư khoa cử thực dụng. Nếu là nguyên thân thì chắc hẳn sẽ rất vui mừng, đáng tiếc hiện tại Lục Xuyên lại dốt đặc cán mai về tứ thư ngũ kinh.

Chỉ có thể phụ lòng tốt của họ.

Tạ Ninh hôm nay thật sự vui vẻ, nghe được chuyện xưa mới còn cùng Vinh Trai tiên sinh nói chuyện.

Trước đây Tạ Ninh một mình đi nghe kể chuyện đều là nghe xong thì đi, hôm nay có nhị ca ở đây, hắn mời Vinh Trai tiên sinh đến, vậy sẽ không có người khác nói nhàn thoại.

Dù rằng Vinh Trai tiên sinh đã là lão nhân.

Không khí ở kinh thành chính là như vậy, hoàn toàn không thể so với biên cương, nhưng hiện tại bọn họ sinh sống ở kinh thành, phải tuân thủ quy tắc của nơi này.

Tạ Minh cũng có cùng suy nghĩ khi mời Vinh Trai tiên sinh.

Nếu hắn mang theo Ninh ca nhi đơn độc tìm Lục Xuyên nói chuyện, chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ nên đưa Vinh Trai tiên sinh đến thì sẽ không ai dám nói gì.

Khi trở về trong phủ, Tạ Minh đã cho lui tất cả mọi người, trong sân chỉ còn lại hai huynh đệ bọn họ.

Tạ Minh thử hỏi: “Ninh ca nhi, hôm nay có vui không?”

Tạ Ninh đang nghịch ngợm ngọc bội, trong đầu vẫn còn vấn vương câu chuyện xưa, suy nghĩ về nếu Lương công tử rời đi không biết Trân Nương sẽ ra sao?

Nghe vậy, hắn theo bản năng trả lời: “Rất tốt ạ.”

Hôm nay là ngày hắn vui vẻ nhất trong vài tháng qua, không nghe được phiền toái, không gặp người đáng ghét, còn được nghe chuyện hay.

Tạ Minh lại hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy Lục Tiên sinh thế nào?”

Tạ Ninh: “Cũng rất tốt ạ.”

???

Lục Tiên sinh???

Tạ Ninh ngẩng đầu, không hiểu vì sao nhị ca đột nhiên nhắc tới người này.